Phí Đồng Trụ cũng ý thức được chính mình đang đánh vào không khí.
Nhưng mà đường đường là trưởng lão, bản lĩnh hoá giải xấu hổ cũng là hạng nhất.
Sau một trận bùng nổ dồn dập, hắn bay trở về điện đỉnh.
“Dưới sức tấn công của bổn trưởng lão, những kẻ thù bên ngoài đã từ trong lòng đất chạy trốn cả rồi!”
“Nếu không phải lo lắng bọn họ điệu hổ ly sơn, các ngươi sẽ bị diệt môn, bổn trưởng lão cho dù đuổi tới Cửu U hoàng tuyền cũng phải tiêu diệt bọn họ!”
Trưởng môn của Thiên Viêm tông và các trưởng lão cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể nhìn không ra là hắn đang nói hàm hồ cho qua chuyện chứ.
Căn bản là không có kẻ địch nào khác, ngươi thôi tém tém lại đi.
Trong lòng oán thầm như vậy, ngoài miệng đương nhiên vẫn là phải hùa theo.
“Đúng đúng đúng, trưởng lão thật sự là suy nghĩ cẩn thận!”
“Đúng là dụng tâm lương khổ!”
“Thiên Viêm tông ta may mắn có Xích Nhật tông che chở……”
Nhìn loạt núi bị nổ tan nát, mọi người nhịn không được muốn hộc máu.
Những ngọn núi bảo vệ xung quanh ngọn núi cao nhất, mỗi một ngọn đều vô cùng quan trọng, phía trên không phải là nơi đóng quân của các nhà, chính là mắt trận to lớn của Linh Trận, cái này toàn bộ bị huỷ.
Muốn xây lại, còn không biết phải tiêu hao bao nhiêu thời gian và tinh lực.
Không ngờ quân địch còn không tới diệt môn, ngươi đã trước tiên làm mẫu một lần cho chúng ta tư thế diệt môn chính xác sao?
Vào lúc này, Khương Thành cuối cùng cũng hồi sinh.
“Hắn, làm sao hắn còn chưa chết!”
Trưởng môn của Thiên Viêm tông Sa Thái là người đầu tiên nhìn thấy Khương Thành vốn đã chết lại đang bay lên.
“Cái gì?”
Phí Đồng Trụ đột nhiên xoay người, biểu cảm giống như là táo bón.
Đánh vào không khí cả nửa ngày, kết quả ngay từ đầu người bị hắn tự tay đánh chết lại không chết, điều này làm hắn mất hết mặt mũi.
“Bắt đầu đi.”
Tam Nhãn Hổ nói chuyện hơi thở yếu ớt.
Nó cảm thấy bản thân giống như là bị người cưỡng chế lôi ra, bất kể giãy dụa như thế nào cũng không phản kháng được.
Thay vì như thế, còn không bằng ngoan ngoãn nằm yên.
“Xử lý bọn họ.”
Khương Thành cũng thở dài, cũng tỏ vẻ rất đồng tình với nó.
Tam Nhãn Hổ nhận lệnh, một tia thần hồn dao động lan toả ra tứ phía.
Thế giới này yên lặng.
Phí Đồng Trụ Linh Đài cảnh tứ trọng và người khác cũng không có gì khác nhau, đều giống nhau là đơn giản và gọn gàng bị suy sụp thần hồn và kinh mạch khí hải, rên cũng không rên nổi một tiếng.
Sau khi chấm dứt, Khương Thành khó khăn nói ra tiếng cảm ơn.
“Hì hì, đại lão, ngươi vất vả rồi.”
“Nói thật, ta cũng không muốn như thế này…..”
Mặc dù Tam Nhãn Hổ khẳng định lại muốn giận dữ gào thét, có điều nó lại không thể gây thương tổn cho mình, cũng không có gì phải sợ.
Nhưng lại vượt ngoài dự kiến của hắn, lần này Tam Nhãn Hổ không tức giận.
Chỉ là nó lại lần nữa thở dài, rồi sau đó chậm rãi bay đến trước mặt Khương Thành.
“Lão huynh! Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi đến cuối cùng có bao nhiêu tấm Triệu Hoán phù?”
“Còn có, ngươi không thể hoán đổi thành Yêu khác sao?”
“Tại sao mỗi lần đều là ta?”
Bị qua lại gây sức ép như thế, nó đã không còn cách nào khác, có chỉ là bất đắc dĩ.
“Kim Long Vương không mạnh sao? Chiến Hầu Vương không mạnh sao? Còn có vóc dáng Sương Thỏ Vương nóng bóng, nàng không thơm hơn sao?”
“Mưa dầm thấm sương được chưa……”
Khương Thành đâu biết nói vì sao mỗi lần đều là nó, đây đều là hệ thống làm.
Hắn chỉ có thể tìm đại một lí do.
“Bởi vì ngươi và ta đẹp trai giống nhau, có thể là giống nhau về khí chất hấp dẫn lẫn nhau!”
Tam Nhãn Hổ vốn không ngừng oán giận đã câm miệng.
Nó tỉ mỉ đánh giá Khương Thành từ trên xuống dưới một lượt, đây là lần đầu tiên nó nhìn thẳng Khương Thành.
Không thể không thừa nhận, cái người này quả thật rất đẹp trai.
Đẹp trai bất kể là thẩm mỹ của Nhân tộc hay là Yêu tộc, đều chọn không ra tì vết gì.
Có điều, cái gọi là giống nhau về khí chất hấp dẫn lẫn nhau này thì dẹp đi.
Nó có nhìn ra được ở trên người Khương Thành một loại khí chất giống chính mình.
Đó chính là vô sỉ.
“Mặc dù ngươi rất có mắt nhìn, nhưng ngươi cũng biết Yêu càng đẹp trai càng bận rộn. Bổn vương trăm công nghìn việc, bên đó vẫn còn rất nhiều chuyện lớn chờ ta xử lý……”
Còn có rất nhiều tiểu thỏ yêu chờ mình đi “lâm hạnh” nữa.
“Ngươi sau này có thể ít gây chuyện lại được không, không có chuyện gì đừng triệu hồi ta nữa?”
Nếu như có người nghe được lời của nó, nhất định sẽ hoài nghi nhận thức của chính bản thân.
Yêu tộc đều vì nổi danh là thô bạo tàn nhẫn, chính là thích chiến đấu và phá hoại.
Hiện tại một Yêu Vương lại có thể tận tình khuyên bảo khuyên nhân loại yên phận một chút, thật sự là quá mâu thuẫn.
“Việc này, ta thật không thể khống chế.”
“Là bất khả kháng…..”
“Quên đi.”
Không đợi hắn nói xong, Tam Nhãn Hổ đã lắc đầu rời đi, thân hình nhỏ bé đúng là bay ra khỏi một chút cảm giác cô đơn thăng trầm.
Trong lúc đó, Khương Thành thật là có chút áy náy.
Nghĩ lại hắn thân là Yêu Vương, nhất định công việc rất bận rộn, chậm trễ một chút chính là chuyện lớn.
Hắn lại không biết, Hổ tộc có Yêu Vương này hay không căn bản là không có gì khác nhau.
Thậm chí có thể nói, không có hắn, Hổ tộc còn không có chướng khí mù mịt như thế.
Hơn nữa, lần này Tam Nhãn Hổ căn bản không bay xa.
Nó đinh ninh là Khương Thành còn có rất nhiều Triệu Hoán phù, nhất định còn có thể lại triệu hoán mình lần nữa.
Chỉ là bởi vì quy tắc của hệ thống, nó lần này bị triệu hoán lại không gây thương tổn cho Khương Thành, không thể uy hϊếp hắn giao ra Triệu Hoán phù.
Cho nên…….
Nó đưa mắt xoay vòng, cuối cùng quyết định hạ thủ với người bên cạnh Khương Thành.
Sau khi cướp đoạt hết Thiên Viêm tông, tích phân đạt tới 6600.
Nhìn thấy tích phân kia, Thành ca giống như là bác nông dân đã trải qua một năm lao động vất vả cần cù, xoa xoa cái trán không hề có mồ hôi.
“Phía sau mỗi một điểm tích phân, đều là nỗ lực gian khổ mà người ngoài không cách nào tưởng tượng.”
Sau khi cảm thán một câu vô sỉ như thế, hắn mở ra dịch chuyển.
Một tiếng ồn ào, biến mất tại chỗ.
Cách đó không xa, Tam Nhãn Hổ vẫn luôn âm thầm nhìn chăm chú vào hắn thiếu chút nữa kinh sợ.
Tiểu tử kia đâu rồi?
Phi Tiên môn và Thiên Viêm tông không có truyền tống trận.
Có điều, cái thứ này thật ra cũng không tính là quá hiếm lạ, Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông đều có.
Chẳng qua khoảng cách khẳng định không xa bằng của những tông môn mạnh hơn ở Phi Vân châu.
Nhưng vấn đề là, Khương Thành vừa nãy không hề dùng truyền tống trận.
Tam Nhãn Hổ dám cam đoan, tuyệt đối không phải là phi hành, bởi vì ngay cả nó cũng không bay nhanh được như vậy.
Dịch chuyển cũng không có khả năng, khoảng cách dịch chuyển sẽ không vượt qua trăm dặm.
Tự mình truyền tống chính mình?
Đặc biệt như vậy cũng quá thái quá rồi, hắn cũng chưa có đẳng cấp thần thông như Yêu Vương.
Chỉ là Phân Hồn lục trọng, sao có thể?
Có điều, cho dù ngươi truyền tống đi rồi, Hổ Gia cũng phải tìm cho ra sào huyệt của ngươi!
Bắt đầu kế hoạch của nó là lặng lẽ đi theo phía sau Khương Thành, tìm được những người khác bên cạnh hắn, dùng họ uy hϊếp hắn.
Bây giờ bị mất dấu, nhưng cũng không làm khó được nó.
Thả Thần Hồn ra, chỉ trong phút chốc toàn bộ Thanh Lan phủ đều trong phạm vi thăm dò của nó.
Giờ khắc này, hàng tỉ sinh linh của Thanh Lan phủ, đều sinh ra một loại cảm giác bị quan sát không hiểu được.
Trong chốc lát, vài vị cao thủ Linh Đài cảnh của Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông kinh hồn bất định, sau lưng vã mồ hôi lạnh.
Mà những người tu vi thấp kém, chính là mù tịt ngẩng đầu nhìn trời.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
“Chờ đó cho đại gia!”
Đã nhìn thấy thân ảnh của Khương Thành, Tam Nhãn Hổ đứng dậy nhe răng cười khà khà.
Khi nó hung hăng gϊếŧ đến Phi Tiên môn, Khương Thành đã đắm chìm trong sự tâng bốc của chúng đệ tử với vẻ mặt say mê.
“Ôi chúa ơi, chưởng môn lại có thể trong vòng một ngày diệt liền ba phái?”
“Điều này cũng quá kinh người rồi, thực lực mạnh đến như thế nào chứ?”
“Có chưởng môn ở đây, Phi Tiên môn chúng ta cần gì ưu sầu không hùng mạnh?”