Tam Nhãn Hổ suy nghĩ một chút, dường như hắn chẳng có thứ gì có thể đe dọa được tên tiểu tử này.
Là đối tượng bị triệu hồi, nó không thể làm bị thương Khương Thành.
Vì thế lời nói lời tàn nhẫn cũng chẳng có lực sát thương, làm nó rất tức giận.
Nhưng Khương Thành vẫn rất là “chu đáo.”
“Đại ca, nếu ngươi chê phiền toài thì hoàn toàn có thể ở lại chỗ của bọn ta nha!”
“Long trọng giới thiệu cho ngươi biết tông môn của bọn ta, bên kia là núi non tươi đẹp, đất thiêng thì có người tài, mọi người đều vô cùng mến khách!”
“Có như vậy thì ngươi có thể tránh được nỗi khổ của việc đi đường vất vả, cớ sao không chọn?”
Tam Nhãn Hổ suýt nữa thì bị hắn chọc tức điên lên rồi, tức giận rống lên.
“Đừng có mà lừa lão tử!”
Khương Thành đang nghĩ gì nó làm sao mà không đoán được.
Tên tiểu tử này gan quá lớn rồi, bắt nó làm việc cho thì cũng thôi đi, lại còn muốn giữ nó lại làm chân cu li miễn phí.
Đúng là nằm mơ mà!
Nếu không phải không thể cắn lại hắn, nhất định nó sẽ để hắn biết chữ “chết” cần phải có bao nhiêu bi thảm hợp lại.
Nhìn thấy nó vội vội vàng vàng chạy trốn, Thành ca rất buồn phiền, giống như cảm giác của một tên tra nam bị nữ thần lạnh lùng từ chối.
“Aizz, Ngã bổn tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ.” (dịch nghĩa: ta hướng tâm về trăng sáng nhưng trắng sáng lại chiếu xuống mương, ý nói tâm tình trao đi mà không được hồi đáp).
“Một tấm lòng nhiệt tình như vậy lại bị tổn thương, chỉ đành dùng linh đan để an ủi một chút.”
Huyền Băng Phái dẫu sao cũng là tông môn có đến ngàn người, đồ vật trong kho nhiều vô cùng, so với Cực Nguyệt Tông không kém là bao.
Cũng như cũng có một linh mạch.
Bận rộn cả nửa ngày, sau khi vét sạch sẽ toàn bộ đồ vật có giá trị ở đây, hắn quả quyết đổi toàn bộ lấy tích phân.
Điểm tích phân rất nhanh có được 5800 điểm, cứ như vậy thì thăng cấp cũng không phải là chuyện quá khó.
Thành ca lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, lập tức bay lên trời mây.
Cho đến khi hắn rời khỏi đây được 2 canh giờ thì lần lượt một vài vị tán tu tiến vào muốn nhặt đồ.
Hiển nhiên, ngoại trừ ngôi nhà ngói trống rỗng thì đến một cọng lông bọn họ cũng chẳng tìm ra được.
Tên Khương Thành này là cỗ máy đào đất hình người không phải là hư danh đi?
Cả ngàn tán tu khóc không ra nước mắt, lại lên án kẻ đã tiêu diệt đại lão của Huyền Băng Phái.
Quá tàn nhẫn, không tuân thủ quy tắc!
Theo lý mà nói, đại lão tiêu diệt một tông môn thu hoạch nhiều vô kể, trong lòng hẳn là vô cùng vui vẻ đi?
Chẳng lẽ không nên phát lì xì chia vui cùng mọi người sao?
Khương Thành đang bay trên trời cao bỗng cảm giác lưng lạnh cóng, giống như có vô số người đang chửi rủa hắn vậy.
Sờ sờ khuôn mặt điển trai của mình, Thành ca có chút buồn phiền.
“Bỏ đi, mộc tú vu lâm phóng tất tồi chi, rốt cuộc thì người đẹp trai bị đố kị là điều bình thường.”
(Mộc tú vu lâm phóng tất tồi chi: Câu này ở trong “Luận vận mệnh” của Lý Khang thời Tam quốc, ý nói cây cao trong rừng đón gió đầu tiên, giống như người hiền tài, xuất chúng thường hay bị đố kỵ.)
Đến Ngũ Lôi tông, nơi này cũng bày ra trận pháp như gặp đại địch.
Đoạn đường đi này không dùng đến truyền tông trận, truy đuổi cả đường mất 2 canh giờ.
Người của Ngũ Lôi tông sớm đã dùng truyền âm phù và linh ảnh khí để biết được tin tức Huyền Băng Phái bị tiêu diệt, làm sao còn dám không cẩn thận “đối đãi.”
“Khương Thành, ngươi đừng có ức hϊếp người quá đáng!”
Chưởng môn của Ngũ Lôi tông Hoàng Phủ Tử Điện ngoài mạnh trong yếu, mạnh miệng nói chuyện tạo ra uy thế giả dối.
“Diệt cả 2 đại tổng môn... há chẳng phải có phần quá tàn bạo rồi sao?”
Tiếng nói vừa dứt, quần chúng đều phẫn nộ.
“Tông chủ không cần phải nói những lời vô nghĩa với hắn, đó là hành vi của ma đầu!”
“Khương Thành ngươi có mặt mũi nào sống trên thế gian này nữa?”
“Người người đều bị gϊếŧ!”
“Sao ngươi còn chưa chết đi!”
Có một số người sử dụng linh lực khiến cho giọng nói bay xa mười mấy dặm, nếu không phải Khương Thành đứng ở xa thì chỉ sợ hắn đã chìm trong biển nước bọt luôn rồi.
Quy luật của bọn họ là ngươi hủy diệt cả môn phái của bọn ta thì người chính là ma đầu, còn trước kia bọn họ tiêu diệt cả Phi Tiên môn thì....
Đó...
Đó chỉ là một sự việc nhỏ nhoi không đáng nhắc đến.
Dù sao thì cũng là ngươi vô lý, còn bọn họ có lý.
Hoàng Phủ Tử Điện nghe các môn nhân hùng hồn chửi mắng, nguyền rủa, tức đến điên người.
Đúng là một lũ đồng đội ngu như heo.
Dù rằng Khương Thành trước mắt chỉ là Phân Hồn cảnh lục trọng, so với Phân Hồn cảnh lục trọng của hắn thì yếu hơn nhiều, nhưng hai môn phái bị tiêu diệt vẫn là sự thật.
Đặc biệt là Huyền Băng Phái, đến cả đại trận đều mở ra rồi nhưng cũng không thể chạy thoát khỏi cái chết.
Không cần đoán thì hắn cũng biết, Khương Thành khẳng định phải có đại sát khí.
Một khi khai chiến, Ngũ Lôi tông cũng sẽ có kết cục giống như vậy.
Hắn không muốn chết.
Vậy nên, thật ra hắn muốn bày trận này là muốn cùng Khương Thành nói chuyện thật tốt.
Nói trắng ra, chính là muốn cầu hòa.
Mặc dù Ngũ Lôi tông cũng đi theo diệt Phi Tiên môn, hắn cũng tự tay gϊếŧ chết bốn vị trưởng lão của Phi Tiên môn, cuối cùng thuận tay cướp đi 9 chiếc nhẫn không gian.
Nhưng mà, dựa vào việc có đủ năng lực đổi trắng thay đen, không hẳn là không thể lừa dối hắn để xoay chuyển tình thế.
Kết quả là đám môn nhân này từng người từng người như bị tiêm máu gà, bắt đầu lăng mạ mười tám đời tổ tông của Khương Thành.
Làm ơn đi, là do chúng ta tiêu diệt môn phái của bọn họ trước, các ngươi cũng không cần phải tỏ ra oan Thị Mầu như vậy chứ?
Cứ như vậy thì nói chuyện cái gì nữa?
“Xem ra các ngươi rất mong ta chết, vậy thì nhanh nhanh đến gϊếŧ chết ta đi!”
Cái chuyện bị người khác chửi rủa này trong lòng Thành ca không cáu giận chút nào, thậm chí hắn còn hy vọng mạnh một chút.
“Không dám không dám...”
Hoàng Phủ Tử Điện vội vàng cười hòa, đồng thời còn quay đầu mạnh mẽ quở trách môn nhân.
“Đều yên lặng hết cho ta!”
“Khương chưởng môn, ta rất hiểu tâm trạng mong muốn báo thù cho Phi Tiên môn của ngươi, nhưng mọi người thường nói ‘Oan gia nên giải không nên kết’. Về kết cục của Phi Tiên môn thì nên để cho nó tan theo chiều gió thôi!”
“Ý ngươi là càng nhiều bằng hữu thì càng tốt sao?”
Lời này của hắn làm Khương Thành hơi sửng sốt.
Vị lão huynh này, Phi Tiên môn bị diệt toàn môn đó, này đâu phải là chuyện nhỏ?
Hơn nữa mới qua được vài ngày, ngươi lại muốn cười một tiếng rồi xóa hết oán thù có phải là hơi nhanh không?
Hoàng Phủ Tử Điện vẫn còn ở đó nói.
“Ngươi không phải người của Phi Tiên môn, ngươi là người ngoài đúng không?”
“Thù oán của bọn họ không có quan hệ gì với ngươi, phải chăng chỉ là muốn mượn cớ để đến đây khai chiến, có đúng không?”
“Ngươi xem thế này có được không, từ nay về sau, Ngũ Lôi tông của bọn ta sẽ quy thuận Phi Tiên môn của các ngươi.”
“Có như vậy thì mọi người vĩnh viễn kết giao huynh đệ, bọn ta đồng ý làm tay sai cho Phi Tiên môn các ngươi để đi chinh phục Thanh Lan phủ....”
Ý tưởng của hắn cũng tốt đấy chứ.
Dù sao thì nương nhờ Xích Nhật tông hay Phi Tiên môn cũng vẫn là nương nhờ, chẳng có gì khác biệt.
Chẳng qua đều là tìm một cái chân voi để ôm mà thôi.
Nếu như Khương Thành thật sự chỉ là người của các tông môn có mưu đồ riêng đến đây thì có khả năng hắn sẽ đồng ý.
Xét cho cùng thì các thế lực bên ngoài kia cũng không quá để tâm đến oán thù của Phi Tiên môn, cái mà họ quan tâm chỉ có lợi ích.
Có Ngũ Lôi tông làm quân cờ dò đường tiên phong thì càng phù hợp với lợi ích đi chinh phục Thanh lan phủ của bọn họ.
Tiếc quá, Khương Thành không phải.
Hắn không có áp lực của gia tộc tông môn thượng cấp, cũng không có gánh nặng chưởng môn sư môn, càng không tồn tại hắc thủ thao túng chỉ đường phía sau.
Hắn hành sự hoàn toàn dựa vào chủ tâm.
“Ngươi nói rất hay, nghe có vẻ cũng có lý.”
Trông thấy hắn cũng có chút động tâm, Hoàng Phủ Tử Điện vui mừng khôn xiết.
“Khương chưởng môn quả nhiên là người thấu hiểu chừng mực đúng sai...”
Khương Thành khoát tay, cười ha ha.
“Nếu như đã nói lý như vậy thì ngươi hãy xuống dưới đất cùng các vị chưởng môn đời trước nói chuyện đi.”
“Ngươi nếu khuyên bảo làm bọn họ đều phục thì ta sẽ đồng ý với ngươi.”
Hoàng Phủ Tử Điện biến sắc, lửa giận dâng lên.
Xuống đất, chẳng phải là đi chết sao?
“Ngươi.... ngươi bỡn cợt ta, chết tiệt!”
Linh kiếm bay lên, Khương Thành đã trực tiếp phát động tấn công.