Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 22: Tùy Ý Lựa Chọn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn đoán rằng nếu như kỹ năng này tăng cấp thì có thể mở rộng phạm vi dịch chuyển, giảm thời gian làm mới lại.

Quan trọng là làm thế nào để tăng cấp?

Lẽ nào vẫn phải dựa vào rút thưởng, chút được cấp 2 ư?

Hắn cũng không thể trưng cầu ý kiến cái cẩy hệ thống này được, dù gì đặt một câu hỏi là 500 điểm đó.

Nhìn số điểm tích phân đã trở lại con số hơn 300 một lần nữa, Thành ca cảm thấy trống rỗng.

Cái gọi là rút thưởng chỉ sảng khoái nhất thời thôi, sảng khoái xong là bật chế độ hối hận.

Cứ như này thì lúc nào hệ thống mới tăng đến tam gai đây?

Đây chính là sự khác biệt giữa đảng tiêu xài và đảng tiết kiệm đó, đảng tiêu xài vĩnh viễn không thể hoàn thành việc đạt tiêu chuẩn nhận thưởng.

Hắn nghiến răng, quyết định trước khi tích phân được một vạn điểm thì sẽ không rút thưởng nữa.

Sau đó, hắn lại đổi hết những linh thạch và hầu hết đan dược vơ vét được trong lần này, mấy linh khí cấp ba cấp bốn không dùng được đều đổi hết, cuối cùng đổi được 3500 tích phân.

Như vậy, rốt cuộc hắn mới có chút cảm giác thỏa mãn.

Liếc nhìn Cực Nguyệt tông trống huơ trống hoác, hắn nhấn mở dịch chuyển.

Một vệt sáng trắng lóe lên, hắn xuất hiện ở nơi cách đó vạn dặm, chỉ còn cách Phi Tiên môn hơn một nghìn dặm.

Mãi cho đến lúc hắn rời khỏi đó đã hai canh giờ, cuối cùng mới có mấy tán tu len lén lẻn vào sơn môn của Cực Nguyệt tông, thăm dò tin tức.

Sau khi đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng khiến họ sợ hãi suýt nữa tè ra quần.

Cả Cực Nguyệt tông biến thành một nơi giống như quỷ vực, không hề có chút sinh khí nào cả.

“Thi thể của Tề chưởng môn!”

“Thảm quá, bị cắt thành hai khúc…”

“Ở đây có thi thể của Lưu trưởng lão!”

“Chết hết rồi, tất cả đều chết hết rồi!”

“Là ai làm đây, thực lực này cũng đáng sợ quá đi? Cực Nguyệt tông trực tiếp bị xóa sổ luôn rồi!”

Tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều chìm sâu trong nỗi kinh hoàng và sợ hãi.

“Chỗ này, Lương Đạt cũng chết rồi!”

“Là bóng dáng của Hổ yêu kia phải không? Vậy nhất định là một vị đại năng thông thiên!”

“Haizz, vị chưởng môn Phi Tiên môn đi cùng với Lương Đạt đâu rồi?”

“Đúng vậy, không thấy thi thể của hắn.”

“Lẽ nào Hổ yêu kia là do hắn triệu hoán đến?”

“Không phải chứ? Vậy cũng mạnh quá, có thực lực như vậy còn ở lại Thanh Lan phủ làm gì?”

“Kể cũng phải, ta thấy cũng không giống?”

“Haizz Trương huynh ngươi chạy cái gì?”

“Ngươi ngu à, Cực Nguyệt tông đã không còn ai nữa rồi, toàn bộ bảo vật ở đây đều trở thành vô chủ!”

Cùng với câu nói này, tất cả mọi người đều như phát điên, nháo nhác bay về phía các kho chứa bảo vật ở Cực Nguyệt tông.

Ngày tháng của mấy tán tu này trôi qua khá khó khăn, bởi vì phần lớn không có thiên phú, từ nhỏ đã không thể gia nhập tông môn, tài nguyên tu luyện sau này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ tích góp lại.

Trừ khi là có kỳ ngộ, còn không rất nhiều người cần phải một thời gian dài mới giao thiệp được với thế tục.



Sự sụp đổ của tông môn như Cực Nguyệt tông này, đối với họ mà nói chính là một cơ duyên lớn.

“Ai dám cướp với ta!”

“Đừng chen chúc nữa.”

“Đù má thế mà ngươi cũng dám ra tay với ta!”

“Bảo bối trước mặt không có huynh đệ gì sất, huống chi chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau!”

Còn chưa cướp được thứ gì mà đã có mấy chỗ xảy ra đánh nhau rồi, gϊếŧ đến mức nhuốm cả máu.

Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người đều bị nhà kho trống huơ trống hoác kia làm cho tức đến mức nước mắt đầm đìa.

Ngoài những chiếc kệ trống không kia thì ngay cả một cọng lông Khương Thành cũng không để lại cho bọn họ.

“Không thể nào!”

“Một tông môn lớn như này chắc chắn sẽ sót lại một vài bảo vật!”

“Tìm đi!”

Mọi người không tin, không can tâm.

Nhưng mà đào ba tấc đất lên rồi, ngay cả một viên linh thạch hạ phẩm cũng không tìm thấy.

“Đù má, này cũng hơi sạch sẽ rồi đấy!”

“Ăn thịt xong cũng phải để lại cho chúng ta chút nước canh chứ!”

“Đối với cao thủ như vậy, linh thạch hạ phẩm cũng chẳng có tác dụng gì, hoàn toàn không cần phải đem đi mà…”

“Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng không biết tại sao ta rất muốn khinh thường hắn!”

“Ta cũng vậy!”

Đám người nghẹn ngào không nói lên lời, vô số ngón giữa hóa thành oán niệm ngút trời.

Hắt xì!

Dưới chân núi Phi Tiên xa xôi, Khương Thành hắt hơi một cái.

Xoa xoa cái mũi thẳng tắp, hắn có chút khó hiểu, là Phân Hồn cảnh Tứ trọng rồi, huống chi lại còn là Thiên Hoang Bất Diệt Thể không bệnh tật không xui xẻo.

“Lẽ nào có người ghen tị ta đẹp trai, ở sau lưng nguyền rủa ta?”

“Xem ra quá đẹp trai cũng không phải chuyện tốt lành gì!”

Trở lại trong tông, hắn mới phát hiện ra nơi này có sự khác biệt rất lớn.

Trước khi rời đi, hắn nhớ là linh mạch của Phi Tiên môn đã bị bốn môn phái kia cắt đứt rồi, bởi vậy mà trở thành một vùng đất hoang tàn.

Mà bây giờ, nồng độ linh khí lại gấp đôi so với Cực Nguyệt tông trước đây.

Ngoài ra, cảnh tượng đổ nát đá vỡ cây gãy do bốn môn phái làm ra lúc diệt môn cũng không thấy đâu, đây hẳn là do đám người Kỷ Linh Hàm thu dọn.

“Chưởng môn!”

“Chưởng môn người về rồi ư!”

Hắn vừa hiện thân, mấy đệ tử còn ở đây như lao như bay ra đón.

Mặc dù mới quen nhau có một ngày, nhưng mà không hề nói quá, bây giờ Khương thành chính là trụ cột của họ.

Thực lực mạnh mẽ của hắn đã một lần nữa rót thêm niềm tin cho đám đệ tử.

“Không biết kết quả chuyến đi này của chưởng môn thế nào?”

Mặc dù một chiêu “Dẫn Lôi Thuật” kia của Khương Thành rất đáng kinh ngạc, hẳn là mười phần chắc chín, cơ mà Cực Nguyệt tông cũng là tông môn có hàng vạn người.



Xuất hiện điều ngoài ý muốn thì cũng không có gì lạ cả.

Vả lại hắn cả đi cả về còn chưa đến nửa ngày, cũng hơi nhanh một chút.

Khương Thành còn chưa nói gì, đám người La Viễn và Ấn Tiểu Tuyết đã bắt đầu giúp hắn tìm lối thoát rồi.

“Khụ, không tiêu diệt được thì cũng không sao mà, còn nhiều thời gian mà!”

“Đúng đúng đúng, chưởng môn đã rất lợi hại rồi.”

“Báo thù cũng không thể vội vã nhất thời được!”

Leng keng!

Khương Thành vuốt một cái nhẫn trong đó, ánh sáng lóe lên, hơn mười thanh linh kiếm và linh giáp rơi xuống đất.

Hàn khí bức người, bảo quang lấp lánh!

“Đây, đây là kiếm Thanh Nhai, là bội kiếm của chưởng môn Cực Nguyệt tông, là linh khí lục giai đó!”

“Đây chẳng phải là linh giáp Triêu Nguyên Trọng Phong Giáp của trưởng lão Trương Hóa Hoằng của Cực Nguyệt tông sao?”

“Ta nhớ nó là linh giáp ngũ giai, lúc hắn mua nó bằng một số tiền lớn từ Phi Vân châu còn không e dè gì khen ngợi một phen.”

“Còn có cái này, đây là…”

Mọi người suýt chút nữa thì hoa hết cả mắt.

Mặc dù trước đây bọn họ đều là đệ tử chân truyền, cơ mà đều chỉ dùng linh khí tam giai thôi.

Đãi ngộ như vậy cũng được coi là rất tốt rồi.

Có vài tán tu khổ cực, phấn đấu theo đuổi cả nửa đời người, cũng chỉ kiếm được một bộ linh khí nhất giai mà thôi.

Trong lần chạy trốn trước đó, mặc dù các sư phụ của từng người đều đã để lại một vài thứ góp nhặt được cho bọn họ, nhưng mà hầu hết bên trong không có linh khí và linh giáp.

Dù sao thì lúc đó các trưởng lão Phi Tiên môn vẫn cần phải chiến đấu với kẻ địch bên ngoài.

Mà đống linh khí đầy cả mặt đất này, thấp nhất cũng là tứ giai.

Còn về mấy cái thấp hơn, Khương Thành đem đi đổi điểm tích phân hết rồi.

“Thích cái gì thì cứ tùy ý mà lấy là được.”

Hắn vẫn rất hào phóng với những người tri kỷ dốc hết sức mình cho bản thân.

Vả lại hắn cũng đâu dùng được đúng không?

“Cái này, cái này cho chúng ta hết sao?”

Đám người La Viễn có chút không thể tin được đây là sự thật.

Những vật tư mà họ có được từ đợt chạy trốn lần trước, đều là do tình huống khẩn cấp đặc biệt.

Trước đây lúc bọn họ làm đệ tử, muốn có được linh khí, vậy thì phải biểu hiện thật xuất chúng, cống hiến cho sư môn mới có được phần thưởng này.

Hoặc là, đạt được một thành tích tốt khi thi đấu ở môn phái nào đó.

Nào giống như bây giờ, không cần lập công lao gì hết!

Linh linh kiến giáp tứ giai đang bày trước mắt, mặc cho bọn họ lựa chọn.

“Đương nhiên rồi, ta không hy vọng rằng lúc ta không ở đây, các ngươi ngay cả một chút năng lực tự bảo vệ cũng không có.”

Tri kỷ mà, đương nhiên là phải cố gắng cải thiện cao lên thôi.

“Vậy, vậy chúng ta từ chối nghĩa là bất kính rồi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »