Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 17: Hái Rau Hẹ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không tính.”

Câu trả lời của hệ thống không thể ngắn gọn hơn.

Câu trả lời này như liều thuốc an thần của Khương Thành.

Đã không xem là tự sát, vậy có gì cũng không phải sợ nữa.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy tò mò.

“Tại sao lại không tính chứ?”

“Ting, trừ 500 điểm tích lũy.”

Ây, lại trừ, câu này tính là câu hỏi thứ hai ư?

Cẩu hệ thống, những lúc khác thì giả chết. Đến lúc trừ điểm, thì lại nhiệt tình.

“Thân phận trước mắt của kí chủ là chưởng môn Phi Tiên môn, Phi Tiên môn bị Cực Nguyệt tông tiến đánh, hệ thống xác định bản thân kí chủ bị công kích.”

Hóa ra là như vậy!

Bởi vì Phi Tiên môn được xem là thế lực của mình rồi, sau khi bị công đánh, bản thân làm chuyện gì cũng xem như là phản công.

Phản công thì không tính là tự sát, chỉ có thể tính là tự vệ một cách bị động.

Ai bảo Cực Nguyệt tông ra tay trước chứ?

Sau khi hiểu ra điểm này, Thành ca không ẩn nấp nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Ở đại điện nghị sự của Cực Nguyệt tông lúc này, chưởng môn Tề Cao Hồng đang nổi trận lôi đình.

“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Từ trưởng lão, Lý trưởng lão, Phong trưởng lão bọn họ sao lại chết rồi?”

“Phi Tiên môn sắp bị tiêu diệt tận gốc rồi, ai có thể làm được việc thế này?”

“Hử?”

Một chiêu Lôi kiếp đó của Khương Thành đã thẳng tay tiêu diệt được mười tám trưởng lão Phân Hồn cảnh.

Lần tiến công Phi Tiên môn này, Cực Nguyệt tông là lực lượng chủ yếu, trong mười tám người đó có bảy người là người của bọn họ.

Tuy trận chiến đó chết hết không còn ai, cả viện trợ cũng đến không kịp. Nhưng Cực Nguyệt tông bên này có mệnh bài của mỗi một trưởng lão.

Nhưng không lâu trước đó, mệnh bài của bảy trưởng lão đều bị vỡ nát, chứng tỏ tất cả bọn họ đều đã chết rồi.

Sắc mặt những trưởng lão bên trong điện đều rất khó coi, từ khi Cực Nguyệt tông được sáng lập đến nay, chưa bao giờ phải chịu tổn thất nặng nề đến vậy.

Nhưng không một ai đòi đánh đòi giết.

Bảy mệnh bài đồng loạt vỡ nát, chứng tỏ bọn họ bị giết chết trong cùng một khoảng thời gian.

Chuyện như thế này, bọn họ có nghe cũng chưa từng nghe thấy.

Kẻ địch có thể làm ra chuyện như thế này, thực lực có thể mạnh đến mức nào?

Chi ít cũng không phải là Phân Hồn cảnh.

Tùy tiện xông lên, nói không chừng là tự tìm đường chết, điểm này bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.

“Chuyện này phải bàn bạc xem xét kĩ càng.”



“Ta đề nghị cử người đến Phi Tiên môn thăm dò thực hư ra sao trước đã.”

Các trưởng lão lũ lượt bàn tán, không ngừng phân tích kẻ đằng sau chuyện này.

“Phi Tiên môn chỉ còn lại dăm ba con mèo, đây nhất định là kẻ địch đến từ bên ngoài.”

“Không sai, Phi Tiên môn có người giúp đỡ mạnh đến như vậy thì đã không phải ra nông nỗi thế rồi.”

“Có thể là ai chứ? Lẽ nào là Đoan Mộc thế gia?”

“Có khả năng, bọn họ cũng coi như là phe đó.”

“Hay là, chúng ta cầu cứu Xích Nhật tông?”

Thanh Lan phủ, những tông môn vừa và nhỏ này, đại khái chia làm hai phe.

Một bên do Xích Nhật tông đứng đầu, bốn tông môn lớn tiến công vào Phi Tiên môn lần này, đều tính là một phe.

Bọn họ từ xưa đến nay chỉ ngước nhìn con ngựa đầu đàn Xích Nhật tông.

Mặt khác, bên kia lại do Đoan Mộc thế gia đứng đầu, Phi Tiên môn được xem như là ở phe này.

Trên một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, sự tâng bốc giao tình với Đoan Mộc thế gia của Lương trưởng lão, cũng một phần dựa vào đó.

Nhưng mà, mối quan hệ kiểu này cũng rất mong manh.

Xích Nhật tông và Đoan Mộc thế gia cũng không phải chỉ có một Linh Đài cảnh, sức chiến đấu này vượt qua cả sự liên hợp của mười tông môn vừa và nhỏ khác.

Sở dĩ không trực tiếp ra tay với mấy tông môn vừa và nhỏ này, có một nguyên nhân quan trọng đó là hai thế lực lớn này đang giữ lấy thế cân bàng lẫn nhau.

Xích Nhật tông muốn thống nhất Thanh Lan phủ, bá chủ một phương, Đoan Mộc thế gia không thể chấp nhận được.

Ngược lại cũng vậy.

Cũng vì thế, hai thế lực lớn mỗi bên đều tự mình lôi kéo một đám tông môn vừa và nhỏ, vạch rõ phạm vi thế lực của mình.

Giống như Cực Nguyệt tông, mỗi năm phải cống nạp cho Xích Nhật tông một khối lượng tài nguyên, coi như “phí bảo kê.”

Thứ phí bảo kê này, cho dù là ở thế giới nào đi nữa, cũng chẳng hề mang ý nghĩa sẽ lấy tiền rồi bảo vệ tí nào.

Chẳng qua là nhận lời không tấn công Cực Nguyệt tông mà thôi.

Phi Tiên môn ở mặt kia, mỗi năm cũng phải cống nạp cho Đoan Mộc thế gia như vậy.

Năm đó Lương trưởng lão và chưởng môn đến chỗ Đoan Mộc thế gia, chính là đi cống nạp.

Nói trắng ra, để làm cho đối phương yếu đi, hai thế lực đối với việc tiến công đánh những tông môn dưới trướng kẻ địch cũng rất nhiệt tình.

Giống như lần này đánh tan Phi Tiên môn, Đoan Mộc thế gia thiếu đi một phần cống nạp, tương lai sẽ thiếu đi vài phần thu hoạch, trở nên yếu ớt hơn.

Chẳng qua là hai thế lực lớn này trông chừng nhau rất gắt, chuyện như thế này tự tay làm không tốt, chỉ có thể gợi ý cho những tông môn dưới trướng đi làm.

Sở dĩ lần này Cực Nguyệt tông có thể cùng Huyền Băng phái, Ngũ Lôi tông, Thiên Hỏa tông thuận lợi liên thủ đến tập kích Phi Tiên môn là bởi vì đằng sau có Xích Nhật tông gợi ý cho.

Giành lấy tài nguyên từ Phi Tiên môn, bảy phần trong đó là phải giao cho ở trên rồi.

Vào cái lúc mà Cực Nguyệt tông, đám người ở tầng cao này suy nghĩ báo cáo cho Xích Nhật tông, Khương Thành nghênh ngang đi đến trước sơn môn bọn họ.

Lương trưởng lão cũng từng bước đi nhanh theo phía sau, cũng không biết hắn dự định dùng chiến lược gì.

“Các ngươi là ai?”

“Tông môn trọng địa, khai báo danh tánh!”



Bốn đệ tử giữ cửa tiến tới một bước, chặn hai người lại.

Khương Thành còn chưa kịp nói gì, đệ tử đứng đầu phía trước mặt đã chỉ vào Lương trưởng lão la to lên.

“Ta biết hắn, hắn là Lương Đạt, trưởng lão của Phi Tiên môn.”

“Cái gi?”

“Người của Phi Tiên môn?”

Bốn đệ tử lập tức rút kiếm ra, vây lấy hai người.

Cảnh tượng này, khiến rất nhiều tu sĩ đang ở chợ phiên bên ngoài sơn môn không thể không dừng chân lại, lũ lượt nhìn sang.

Chuyện Phi Tiên môn bị diệt môn truyền đi rất nhanh, Cực Nguyệt tông tối qua còn mở yến tiệc lớn để chúc mừng nữa mà.

Đây là chuyện lớn của Thanh Lan phủ, bọn họ đương nhiên cũng nghe rồi.

“Trưởng lão này của Phi Tiên môn điên rồi sao?”

“Khó khăn lắm mới chạy thoát, lại chủ động tìm đến cửa?”

“Chắc không phải hắn đến báo thù chứ?”

“Báo thù? Lương Đạt thì ta có nghe qua rồi, hắn cũng chỉ là Phân Hồn cảnh ngũ trọng mà thôi, ta thấy đến tìm chết còn có lí.”

“Người trẻ tuổi đẹp trai đến kinh thiên động địa bên cạnh hắn ta là ai?”

“Ta thấy hình như Lương Đạt đi theo hắn, lẽ nào là cái người ẩn thân bất lộ đó?”

“Thôi dẹp đi, Phi Tiên môn thì có thể có sức mạnh to lớn nào giúp đỡ chứ, huống hồ gì chỉ là một người!”

Đối với sự bàn luận của mọi người, Lương Đạt cũng chỉ để ngoài tai mà thôi.

Tuy bị mọi người xem thường rất không thoải mái, nhưng nghĩ đến thực lực của Khương Thành, cũng không thể không ưỡng ngực lên.

Chờ đấy lũ người ngu ngốc các ngươi, lát nữa có mà sáng mắt ra.

“Ông đây là chưởng môn của Phi Tiên môn, còn không mau bảo chưởng môn của các ngươi ra đây quỳ xuống nghênh đón?”

Câu đầu tiên của Khương Thành đã khiến Lương Đạt suýt chút phụt máu.

Đại ca à, còn chưa giết vào trong nữa, ngươi đã bại lộ thân phận rồi?

Đúng là quá ngông cuồng mà.

Nhưng mà nghĩ lại, “Ngự Lôi thuật” thiên lôi cuồn cuộn che trời rợp đất của hắn, có vẻ như cũng có tư cách để ngông cuồng như vậy.

Bốn đệ tử trước mặt kinh ngạc sợ hãi, chưởng môn Phi Tiên môn? Không phải đã bị giết rồi sao?

Sao lại có một người đến mạo nhận?

Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ bị câu quỳ xuống nghênh đón của Khương Thành làm cho tức điên.

“Ngươi mà là chưởng môn?”

“Vây lại, đừng cho hắn chạy.”

“Đi báo tin đi!”

Bốn người vừa mới truyền tin tức vào, Khương Thành đã rút kiếm ra.

“Sắp chết còn nói nhiều.”
« Chương TrướcChương Tiếp »