Lúc này cả 3 người đều trừng mắt.
Không những còn có linh lực mà còn dùng kiếm pháp bất truyền của phái Cực Nguyệt Tông.
“Ngươi tại sao biết...”
Xoạt xoạt xoạt!
3 tiếng vang lên, 3 người cùng lúc ngã xuống!
“Đây đâu phải chương trình mười vạn câu hỏi vì sao mà hỏi lắm thế!”
Khương Thành triệu hồi linh kiếm rồi đến gần thi thể 3 người thu chiến lợi phẩm.
Trận này so với trận trong hạng động lúc trước nhẹ nhàng hơn nhiều, không có linh lực mà đánh với hắn thì chỉ cần 1 đao là chết.
3 người Diêu Thu Lâm không hổ danh là Trưởng lão, số linh thạch trong nhẫn không gian nhiều hơn Diêu Vân Huyên hàng chục lần.
Không những vậy còn có mười mấy bình Phân Hồn cảnh tu luyện, đổi trong hệ thống thì 1 bình đan dược Phân Hồn cảnh có thể đổi lấy 1 điểm tích phân.
Khương Thành nhìn những viên linh dược này, bỗng nhiên cảm thấy đau thương.
Nhớ lại 1 Kỷ Linh Hàm có thể đổi được 3000 điểm tích phân, trong chốc lát vì Diêu Thu Lâm cảm thấy không đáng giá.
“Mẹ ơi, ta muốn ăn.”
A Hoàng lảo đảo đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn chạy đến gần.
“Hả? Ăn cái gì?”
Khương Thành mơ hồ sờ vòm ngực tráng kiện của mình.
“Ta làm gì có sữa mà ăn!!!”
A Hoàng xém chút ngã nhào, nhìn vẻ mặt của tên ngốc đang nhìn lại nàng.
“Ta muốn ăn linh thạch.”
Khương Thành bừng tỉnh.
“Cũng đúng, ngươi lớn vậy thì đã cai sữa từ sớm rồi.”
Nàng có linh lực, ăn linh thạch bổ sung linh lực cũng là điều bình thường.
Đối với “nữ nhi ” của mình thì hắn rất rộng rãi nha.
Vung tay một cái, linh thạch trong 3 chiếc nhẫn đã xếp thành ngọn núi nhỏ.
“Không cần tiết kiệm giúp ta đâu, cứ ăn thả ga đi.”
No chết ngươi!
Soạt!
1 luồng ánh vàng từ mặt đất xẹt qua, chồng linh thạch biến mất tiêu.
Cả quá trình không đến một giây.
“Mẹ ơi, còn nữa không?”
A Hoàng sờ sờ cái bụng, cố ý hỏi.
Nhìn cái bụng của nàng không có gì thay đổi, Khương Thành cười lớn.
“Haha, giảm béo thì phải giảm từ nhỏ nha.”
Đúng lúc này, Kỷ Linh Hàm cũng tỉnh lại, làm hắn cũng đỡ lúng túng.
“Trưởng môn, vì sao ta lại ngất?”
“Hạ đường huyết”
Nàng vừa cứu mình thì cũng nên che chở nàng chút ít.
Kỷ Linh Hàm nghe không hiểu hạ đường huyết là gì, có điều vừa mới tỉnh lại mơ mơ hồ hồ đành cứ thế mà cho qua.
Ngay lập tức nàng bị 3 người vừa bị tiêu diệt thu hút.
“A! Đây là Diêu Thu Lâm sao?”
Là một môn đồ của Phi Vân Môn thì nàng cũng biết một số nhân vật quan trọng của các môn phái xung quanh.
“Còn có Đái Tín, Tuân Minh Du??”
“Bọn họ đều là trưởng lão của Cực Nguyệt Tông, Đái Tín còn là Phân Hồn cảnh lục trọng!!!”
Nàng vô cùng ngạc nhiên, đây là 3 nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng, vậy mà lại có thể chết ở chỗ này?
Nếu đổi thành 3 vị trưởng lão đến giao chiến, đánh bại được 3 người bọn họ đã là một việc vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến là gϊếŧ họ, rốt cuộc vẫn là những người cùng cấp bậc đấu với nhau, không đánh lại được chẳng lẽ còn chạy không thoát sao?
Thủ đoạn của Phân Hồn cảnh vẫn còn nhiều lắm.
“Trưởng môn, bọn họ đây là...”
3 người này không lâu trước đây còn tham gia tấn công Phi Vân Môn, bây giờ nhìn thấy họ đều bị gϊếŧ, Kỷ Linh Hàm cảm thấy rất hả giận.
Khương Thành chắp hai tay ra sau, ngẩng mặt nhìn trời, nhẹ nhàng đáp: “Bọn họ vừa nãy muốn gϊếŧ ta, sau đó thì tự nhiên lăn ra chết rồi.”
Tuy rằng đã sớm đoán ra được nhưng Kỷ Linh Hàm vẫn cảm thấy bị chấn động.
“Trưởng môn ngài một mình gϊếŧ chết ba người bọn họ sao?”
Loại giọng điệu không thể tin được này làm cho Khương Thành vô cùng sảng khoái, dáng vẻ đạo mạo vô cùng thỏa mãn.
Hắn lặng lẽ nhìn A Hoàng, mặt không đổi sắc nói.
“Đối với bản chưởng môn mà nói thì đây chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng nói đến mà thôi!”
Nhìn dáng vẻ bí hiểm của hắn, Kỷ Linh Hàm trong tức khắc vô cùng ngưỡng mộ, bái phục thực lực của hắn.
Chưởng môn đúng là lợi hại, phần thực lực này ít nhất phải đạt đến cảnh giới Linh Đài rồi!
“Phi Tiên môn ở đâu vậy?”
“Chưởng môn định quay về sao?”
Kỷ Linh Hàm trước hết là vui mừng, nhưng sau đó lập tức cảm thấy lo lắng.
“Hiện tại bên đó nhất định vẫn còn rất nhiều người của bọn họ, chưởng môn không sợ sao?”
Khương Thành khoát tay nói: “Sợ cái gì, trước mặt bản chưởng môn thì chúng chỉ là cái thứ không đáng nhắc đến.”
Tuy chưa thu làm mới được lượt hồi sinh, nhưng mà A Hoàng có kỹ năng nghịch thiên ở đây thì phải giáp mặt với nhiều người cũng không nguy hiểm gì.
Kỷ Linh Hàm đã hạ quyết tâm, có một vị chưởng môn hùng mạnh như vậy ở bên cạnh thì sẽ rất yên ổn rồi.
Suốt đường đi không nói chuyện với nhau, 3 người đã nhanh chóng rời khỏi Phong Tuyệt Chi Địa.
Vừa ra khỏi nơi này, A Hoàng đang nằm trên lưng không hiểu sao bỗng dưng mí mắt trĩu nặng.
“Mẹ ơi, con buồn ngủ quá”
Khương Thành lập tức dừng lại.
“Hả? Sao vậy, không thoải mái chỗ nào sao? Đừng nói là vừa nãy ăn nhiều quá cho nên bây giờ đau bụng nhé?”
Cho dù không vì sự nghiệp đạo mạo trước mắt thì hắn vẫn rất là quan tâm đến an nguy của “nữ nhi” của hắn.
Đây là sự công nhận to lớn cho bản thân hắn.
“Không phải, chỉ là đột nhiên rời khỏi nơi này nên muốn nghỉ ngơi để bổ sung một chút...”
Nói xong nàng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Khương Thành mới hiểu ra, lúc trước nàng đã ở trong Phong Tuyệt Chi Địa này bao nhiêu vạn năm rồi.
Đây có thể coi là nguồn sống chủ yếu của nàng, bây giờ đột nhiên đi ra thế giới bên ngoài, có lẽ là không quen với khí hậu, cần phải có thời gian thích ứng chăng?
Chỉ cần không có việc gì lớn là được rồi.
“Trước tiên dừng lại một lát đã.”
Hiện tại A Hoàng đã ngủ mất rồi, cũng không thể lập tức đến Phi Tiên môn được.
“Có chuyện gì sao thưa chưởng môn?”
“Không có gì, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chi bằng trước hết tìm một chỗ ở để điều chỉnh một chút, thăm dò tình hình bên đó thì càng ổn thỏa hơn.”
Tuy không có đại sát khí là A Hoàng thì Khương Thành cũng không quá lo lắng.
Dù sao thì ngày mai cũng khôi phục lượt hồi sinh rồi.
Làm màu cũng mệt rồi, phải bổ sung năng lượng nữa.
“Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng...”
Kỷ Linh Hàm nhắc lại câu nói, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn hắn càng thêm tôn kính bội phục.
“Chưởng môn quả nhiên là người tu hành đắc đạo, tuy rằng ta hiểu đạo lý này nhưng lại không nghĩ đến có thể tổng kết lại bằng một câu chính xác như vậy.”
Nàng căn bản không biết được rằng chưởng môn chỉ là đang đợi thời gian hồi phục lượt hồi sinh mà thôi.