Chương 10

Bệnh nhân vừa mới ăn cách đây một tiếng, không nên tiêm thuốc mê.

Tiến hành gây mê toàn thân thì phải cấm ăn trong vòng mười hai tiếng, cấm uống trong vòng tám tiếng trước khi làm phẫu thuật.

"Nhưng ống mìn này bắt buộc phải nhanh chóng lấy ra, ca phẫu thuật này cũng không thể kéo dài." Vẻ mặt chủ nhiệm Vu nghiêm trọng nói: "Vì tính mạng và an toàn của bệnh nhân."

"Dùng châm tê thì sao?" Một lãnh đạo đề nghị: "Gần đây bệnh viện chúng ta đang mở rộng phương thức phẫu thuật mới này, không phải hiệu quả vẫn rất tốt à?"

Ông ấy quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh: "Tiểu Phong, tôi nhớ cô chính là một trong những người mở rộng phương thức mới này, phương án này có khả thi không?"

"Châm tê là phương pháp dùng ngân châm kích thích huyệt vị riêng biệt để đạt tới hiệu quả đóng lại cảm giác đau của người bệnh, cần lựa chọn huyệt vị dựa theo bộ phận tiến hành phẫu thuật..." Phong Tĩnh nói ra cái nhìn của bản thân: "Nhưng ống mìn nằm trong đùi của bệnh nhân, dùng ngân châm kích thích huyệt vị gần đó, có thể sẽ sinh ra ảnh hướng xấu với ống mìn."

Chủ nhiệm Vu nói tiếp: "Bác sĩ Phong nói không sai, đúng là có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng."

"Vậy thì vẫn áp dụng phương pháp gây mê truyền thống đi. Còn về cuộc phẫu thuật thì lùi lại tới tối, tranh thủ giải quyết hết tai hoạ ngầm trong hôm nay."

Xác định thời gian phẫu thuật, vẫn còn có một vấn đề khó giải quyết nhất vắt ngang trước mặt mọi người...

"Vậy ca phẫu thuật này, ai làm?"

Lặng ngắt như tờ.

Trong im lặng, có một bác sĩ trẻ chủ động đứng dậy: "Ca phẫu thuật này, tôi có thể làm."

Sự im lặng bị phá vỡ, lập tức có người phản ứng lại: "Bác sĩ Tôn, anh vừa kết hôn, thôi thì để tôi làm đi."

"Để tôi làm đi, tôi là đảng viên đấy, đương nhiên hẳn là tôi lên trước."

"Hay là để tôi..."

Một đám bác sĩ vội vàng tranh giành.

Chủ nhiệm Vu lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, tất cả mọi người đừng cãi cọ." Ông thở một hơi thật dài: "Nếu vấn đề đã xuất hiện trong khoa cấp cứu chúng tôi, vậy thì để tôi làm đi."

Không cho những người khác có cơ hội nói chuyện, ông ấy lại nói với Tần Tranh: "Chẳng qua ca phẫu thuật này còn phải mời đội trưởng Tần hỗ trợ chúng tôi tiến hành, bởi vì chúng tôi không hiểu rõ về ống mìn này lắm, lần này coi như là tôi xin nhờ các anh rồi, thật có lỗi."

Tần Tranh nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, đây là trách nhiệm của tôi."

Phong Tĩnh nhìn anh, ánh đèn trong phòng làm việc mạ lên gò má anh một tầng lạnh nhạt, vẽ ra hình dáng đường cong lạnh lẽo cứng rắn của anh, anh của giờ phút này rất khác so với dáng vẻ hờ hững thường ngày, bình tĩnh, thong dong.

Giải tán.

Hình như có điều nhận ra, Tần Tranh nhìn về phía cô.

Nhưng anh chẳng hề nói gì, chỉ nhìn một cái là lại thu hồi ánh mắt, đứng dậy rời đi cùng đồng đội.

Phong Tĩnh đứng tại chỗ, tâm trạng khó hiểu. Cô suy nghĩ một giây rồi cất bước đuổi theo.

*

Thời gian phẫu thuật đã xác định vào tối hôm đó.

Nhưng tất cả mọi người không dám thả lỏng, sau khi kết thúc hội nghị, một đám nhân viên liên quan lập tức bắt tay chuẩn bị cho ca phẫu thuật này.

Chủ nhiệm Vu dặn dò bác sĩ đến phòng bệnh của Vương Hạo Quang, nói cho chú ấy biết những điều cần chú ý trước khi phẫu thuật.

"Bác sĩ, chân của tôi rốt cuộc là bị bệnh gì? Không phải là bệnh nan y gì chứ?" Thấy các bác sĩ và đy tá như gặp phải chiến tranh, trong lòng Vương Hạo Quang vô cùng thấp thỏm.

Bệnh nhân có quyền biết về tình hình bệnh của mình, bác sĩ chỉ có thể thông báo cho chú ấy về tình huồng này bằng cách khéo léo nhất.

Vương Hạo Quang nghe xong, ngay từ đầu là không tin nổi, sau đó cũng hoảng hồn.

"Sao có thể? Ống mìn đó chạy vào giữa chân tôi kiểu gì?" Chú ấy kích động kêu lên: "Bác sĩ, tôi không sao chứ?"

Bác sĩ vội vàng an ủi: "Đương nhiên sẽ không, anh Vương, anh đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động, anh yên tâm. Nhất là chân, nhớ đừng lộn xộn. Chỉ cần anh phối hợp chúng tôi điều trị, chúng tôi nhất định có thể thuận lợi lấy ống mìn ra."

Vương Hạo Quang bị doạ đến mức chẳng dám cử động: "Được được, tôi chắc chắn sẽ phối hợp, tôi chắc chắn sẽ phối hợp, cái gì tôi cũng phối hợp hết, bác sĩ anh nhất định phải mau chóng cứu tôi đấy."

Bác sĩ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của chú ấy, trong lòng thở dài, động viện vài câu rồi rời đi.

*

Cách buổi tối còn có hơn nửa ngày, nhóm Tần Tranh trước tiên quay về chỗ làm, đi chuẩn bị các thiết bị liên quan tới việc gỡ mìn.

"Đội trưởng Tần!"

Phong Tĩnh đuổi theo, chặn anh lại ở cửa bệnh viện.

Tần Tranh dừng bước, nhìn về phía trước nhưng không quay đầu: "Bác sĩ Phong, có việc gì à?"

Cô nhìn sườn mặt anh, ánh mắt thản nhiên: "Hiện tại có thể nói việc riêng chưa?"

"Còn chưa được, hiện tại vẫn trong thời gian làm việc. Chẳng qua..." Giống như đã lường trước, Tần Tranh nghiêng đầu nhìn sang cô, giọng nói nhàn tản như thường: "Bác sĩ Phong, thật ra tôi có thể cho cô một đề nghị."

Phong Tĩnh hỏi: "Đề nghị gì?"

Tần Tranh nói: "Sau này đừng nên gửi đồ đến trong đội."

Phong Tĩnh thắc mắc: "Chỉ là một thùng hoa quả bình thường thôi mà, cũng không phải đồ quá đắt, cũng không được ư?"

"Tôi cũng không cảm thấy đó là hoa quả bình thường. Thu được thứ này đội viên chúng tôi phải viết báo cáo nói rõ." Tần Tranh thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước: "Quản lý trong đội chúng tôi rất nghiêm ngặt, như vậy đối với đội viên của tôi và... cô, đều ảnh hưởng không tốt, gây ra hiểu lầm khác thì càng không xong."

Dáng vẻ anh nhìn như thảnh thơi, động tác lại hơi mất tự nhiên.

"Hiểu lầm gì khác cơ?" Phong Tĩnh hơi giật mình.

Tần Tranh không nói chuyện.

Phong Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra gì đó, khẽ cười: "Được, tôi hiểu rồi."

"Tôi xin lỗi, lần sau sẽ không vậy đâu." Cô nhìn Tần Tranh, nói rất chân thành: "Về sau tôi cũng sẽ không gửi đồ qua đó."

Tần Tranh hơi nhướng mày, gật đầu với cô rồi quay người rời đi.

Phong Tĩnh dõi mắt theo bóng dáng anh, một lát sau mới quay người đi vào bệnh viện.

Lúc đi qua bàn hướng dẫn trước cửa, y tác trực hất mắt về phía bóng lưng Tần Tranh, trêu ghẹo nói: "Bác sĩ Phong, là bạn trai sang đây nhìn cô à?"

"Tôi kiếm bạn trai ở đâu ra?" Phong Tĩnh cười cười: "Mấy người đó là lãnh đạo bệnh viện mời tới hỗ trợ."

"Hả? Dựa vào điều kiện của bác sĩ Phong mà còn chưa tìm thấy bạn trai à? Thế có muốn tôi giới thiệu cho cô một anh không?" Một y tá khác kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Cún con vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi nhé."

Còn nháy mắt với cô mấy cái.

Phong Tĩnh cười nói: "Các cô cũng đừng trêu tôi nữa."

Tiếp đó lại đổ tội cho người khác mà trong lòng không có chút gánh nặng nào: "Tôi không có bạn trai là do mẹ tôi hết, ánh mắt của bà ấy cao lắm, hi vọng tôi tìm công chức, nói điều kiện thấp nhất cũng phải là có biên chế."

Tần Tranh đi ở đằng trước, nghe được cuộc trò chuyện sau lưng thì không nhịn được dừng bước.

"Bác sĩ Phong, cô chưa từng yêu đương thật hả?" Y tá nhỏ vẫn chưa tin, lại hỏi một câu.

"Cũng không tính là từng yêu đương nhỉ, có lẽ là chưa gặp được người thích hợp." Phong Tĩnh nói sang chuyện khác: "Tôi làm việc trước, cô cô cũng mau đi làm việc đi."

"Ôi, được rồi."

Phong Tĩnh hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải Tần Tranh. Cô mỉm cười với anh, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cô gật đầu với anh, cắm hai tay vào trong túi vào quay người đi, giống như hành động vừa rồi của anh.

"Đội trưởng Tần, còn chưa đi à?" Đội viên dừng bước lại, tò mò nhìn về phía anh.

"..." Tần Tranh rút ánh mắt về, tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt không mấy sáng sủa.

Phong Tĩnh quay về văn phòng, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất.

Cô hít thở sâu một hơi, xoay người, nhìn bóng của bản thân in trên cửa sổ thuỷ tinh, trong mắt không giấu được lo lắng.

*

Chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây, cả thành phố dường như phủ thêm lớp chiến giáp màu vàng.

Cách thời gian dự tính tiến hành phẫu thuật còn hơn một tiếng, các nhân viên liên quan đã bắt đầu bận túi bụi.

Hôm nay Phong Tĩnh không cần trực ban, nhưng lại không rời đi.

Cô vẫn luôn chờ ở văn phòng cho tới khi mặt trời lặn mới đi về phía địa điểm phẫu thuật.

Trên đường, cô gặp đồng nghiệp trực ban hôm nay: "Ơ? Hôm nay bác sĩ Phong cũng trực ca tối à? Trên bảng phân công ca trực hình như không thấy mà nhỉ?"

Phong Tĩnh cười cười, giải thích: "Không phải, chỉ là có chút việc không yên lòng."

Ting!

Đi thang máy lên tầng tiến hành phẫu thuật.

Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, cho dù là mùi nước khử trùng nồng nặc cũng không xua tan hết được lo lắng đêm nay.

Đội gỡ bom đã đến bệnh viện, vừa mới mặc đồ phòng hộ xong. Phong Tĩnh bước ra thang máy, vừa lúc đối mặt với bọn họ.

Tần Tranh lại giống như không nhìn thấy cô, cầm thùng dụng cụ lên trực tiếp đi về phía phòng phẫu thuật.

"Tần Tranh!"

Phong Tĩnh nhìn bóng lưng của anh, vẫn không khống chế được cảm xúc trong đáy lòng, tiến lên mấy bước nắm lấy cổ tay anh.

Tần Tranh quay đầu, trong chớp nhoáng này, dường như cả hai đều sững sờ.

Ánh mắt quấn quýt trong im lặng, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Phong Tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Xin anh chắc chắn phải bình an trở về."

Những cảm xúc phức tạp đan xen trong mắt Tần Tranh, vừa kiềm nén lại nhẫn nại. Dưới đáy vực sâu màu đen, cảm xúc phức tạp khó phân biệt quay cuồng, trong lòng dường như mọc lên một cây dây leo, không ngừng quấn quanh leo lên, gần như muốn bao phủ lấy anh.

Anh nhìn sang chỗ khác, giọng điệu lại vẫn nhẹ nhàng như không có gì: "Được."

Anh rút tay mình ra khỏi tay Phong Tĩnh, cũng không quay đầu lại đi về phía phòng phẫu thuật.

Phong Tĩnh đứng tại chỗ, giương mắt nhìn anh bước vào phòng phẫu thuật, đáy lòng tuôn ra cảm giác bất lực.

Bác sĩ mổ chính và nhân viên y tế phụ trách hiệp trợ cũng mặc trang phục chống nổ dày nặng vào, mang theo vẻ mặt trầm trọng bước vào phòng phẫu thuật.

Bởi vì là tình huống đặc thù nên khu vực này đã sớm bị cách ly, ngay cả phòng phẫu thuật lần này cũng là chuẩn bị riêng.

Cửa đóng lại, đèn phòng phẫu thuật sáng lên.

Nhưng mấy người đi vào chưa đến mười phút đã bước ra khỏi phòng mổ.

Những người chờ đợi bên ngoài vội vàng tiến lên đón, mồm năm miệng mười hỏi thăm bọn họ.

"Tình huống như thế nào?"

"Ca phẫu thuật hoàn thành?"

"Sao nhanh thế đã ra rồi? Cái ống mìn kia đâu?"

"Không."

Người nói chuyện là Tần Tranh.

Vẻ mặt anh rất nghiêm nghị: "Tình huống mới nhất, vừa rồi đồng nghiệp trong cục chúng tôi gọi điện thoại tới, nói bọn họ nhận được một tin tức từ phía mỏ đá, loại mà mỏ đá sử dụng đều là kíp nổ điện."