Chương 14

Càng ngày, Vân Lạc và Tiểu Phong càng ngưỡng mộ Lý Quân Khuê. Ngày qua ngày, Lý Quân Khuê đều vừa chăm sóc, cắt tỉa khu vườn, vừa điều chế nước hoa, xem nó như thú vui mỗi ngày. Trong Ngọc Tâm cung bây giờ, có một căn phòng chứ đầy các lọ nước hoa, nhiều vô số kể..

=====

Cả ngày hôm nay, Vân Lạc cứ ấp a ấp úng, như có chuyện gì muốn nói lại không nói, lúc sắp nói lại thôi không nói nữa, khiến cho Lý Quân Khuê cô vô cùng khó chịu. Cuối cùng, cô không chịu được nữa nói:

~VÂN LẠC..

Vân Lạc giật mình…hỏi:

- Có chuyện gì tỷ tỷ gọi muội lớn như vậy chứ?~Muội có chuyện gì giấu tỷ phải không? Không sao muội có lỡ làm bể hay làm hư cái gì cứ nói, ta sẽ không trách phạt đâu.

- Á không không tỷ tỷ ơi, người đừng hiểu nhầm. Muội không có làm hư làm bể cái gì hết chơnn á….

~Vậy thì muội có chuyện gì? Hay là…muội thích anh chàng nào rồi đúng không hả? hả?

Lý Quân Ninh nham hiểm nói

~Ấy vậy là không được rồi nếu thích anh chàng nào phải nói ra, ta đi đại diện làm trưởng bối cho. Ngân Lạc ơi, sao ngươi không nói sớm. À đúng rồi, ngân lượng ta còn nhiều, không lo không lo…

- Ấy tỷ tỷ không phải, ta không có, tỷ tỷ ơi bình tĩnh đi. Vân Lạc đỏ mặt nhanh chóng giải thích

~Vậy chứ rốt cuộc ngươi muốn xin ta cái gì…Tiểu Phong thấy vậy bèn cười nắc nẻ.

~Tiểu Phong, sao đệ lại cười như vậy?

- Tỷ tỷ, Vân Lạc tỷ muốn xin người tối nay đi chơi á, mà lại sợ tỷ không cho đi, một nữa không dám trốn đi một mình..

~Trời đất ơi là trời, tỷ đâu có nghiêm khắc dữ vậy? Xin thì ta cho đi chứ. Mà tự nhiên tối nay lại xin ta đi chơi. Á À có anh chàng nào rủ đi chơi đúng không? Ghê vậy ta ơi….

Lúc này, mặt của Vân Lạc càng lúc càng đỏ hơn trái …cà chua chín

- TỶ TỶ..trời ơi… Tỷ không biết gì sao, tối nay là hội hoa đăng đó. Muội vốn dĩ định rủ tỷ đi chung cho vui, mà lại sợ tỷ buồn, không chịu đi mới không dám nói.

~Uả vậy hả? Vậy mà ta tưởng ngươi có người trong lòng rồi chứ? Tại sao ta phải buồn chứ, có gì đâu mà buồn..



- TỶ TỶ…tỷ quên rồi sao năm năm trước đúng vào ngày này...

Không khí trầm buồn hẳn, Lý Quân Khuê lên tiếng:

~Vụ việc đó ta quên rồi, muội đừng nhắc lại nữa, được không? Hội…Hội hoa đăng sao…Ta cũng chưa đi bao giờ..Được tối nay ta đi với hai ngươi, nhớ chuẩn bị cho ta cái khăn che mặt. Nhớ đem theo ít ngân lượng phòng thân. Nhanh lên đi vào ăn rồi đi chơi, trời cũng sắp tối rồi. Ta rất háo hức á nhoaa.

Nói rồi, ba người họ nhanh nhẹn đi chuẩn bị" đồ.

=======

Tối

~Wow, thật là náo nhiệt, ta không ngờ lại đông người như vậy đó.

Những ngọn hoa đăng được thả trôi dọc theo dòng sông. Ánh sáng lấp lánh, rực rỡ trông rất đẹp mắt

~Muội xem người ta làm gì mà thả nhiều hoa đăng như vậy chứ

- Muội nghe người ta nói, thả hoa đăng có thể cầu may mắn hoặc bình an á tỷ tỷ.

~Ò vậy sao..Vậy ta cũng thả một cái. Bọn muội cũng thả đi…

...

~ Này Vân Lạc, hồi nãy, muội cầu gì vậy??

~Tiểu Phong, đệ cầu gì vậy

~Vân Lạc à, muội nói tỷ biết đi

~Tiểu Phong...

...



Tiểu Phong và Vân Lạc vô cùng bất lực.

- Tỷ tỷ, điều ước mà nói ra sẽ mất linh nghiệm đó...

~Xí muội không nói cho ta biết thì thôi.

Vân Lạc và Tiểu Phong vô thức bật cười. Đây mới chính là Ngân Thục công chúa của bảy năm về trước, nhí nha nhí nhảy, hay hờn dỗi, hoạt bát chứ không phải là người khép kín, dịu dàng, u sầu như mấy năm trở lại đây. Điều đó chứng tỏ, Ngân Thục công chúa của bọn họ đã hoàn toàn buông chuyện tình cảm xuống rồi khiến Vân Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay, ba người bọn họ đi chơi rất vui vẻ, hệt như tỷ muội ruột thịt vậy. Còn Lý Quân Khuê thì cứ như một đứa trẻ. Hết chạy đến chỗ rồi chạy đến chỗ kia. Hết đòi mua cái này lại đòi mua cái kia, rốt cuộc là không mua cái nào cả. Cuối cùng là bọn họ quyết định đi tìm chỗ ăn đêm.

=========

Vào buổi chiều

- Phong Kỳ (cận vệ thán cận của Lăng Nhất Thiên, ngoài Phong Kỳ còn có Phong Vân, Phong Hàn và Phong Đình, bốn người họ là anh em ruột, cận vệ theo Lăng Nhất Thiên từ nhỏ riêng Phong Đình, Phong Hàn, Phong Vân đã bị mất tích lúc Lăng Nhất Thiên mười lăm tuổi đến giờ vẫn chưa tìm ra) ngươi mau chuẩn bị đồ, đêm nay ta đi vi hành.

- Hoàng thượng, đêm nay là hội hoa đăng đáng lẽ người nên ở trong Tâm Tư cung với Nhan hoàng hậu.

- Ta thấy nàng ta càng ngày càng quá đáng. Cai quản lục cung kiểu gì mà các phi tử ai cũng bất mãng. Ta nhớ khi xưa Thục phi cai quản rất tốt. Từ vụ việc kia đến giờ (vụ đó xảy ra đúng vào lễ hoa đăng nên nay đúng lễ hoàng thượng mới sực nhớ ra người còn một vị phi tử trong Ngọc Tâm cung), ngẫm lại, ta cũng chưa từng nghiêm túc nhìn nàng ấy một lần nào cả...

- Hoàng thượng, người không thấy lạ sao??

- Vụ gì??

- Từ khi Thục phi tự nhốt mình đến nay, Nhan hoàng hậu trực tiếp cai quản lục cung đã sáu năm chưa có thêm vị phi tử nào của hoàng thượng hoài thai...

- Vụ việc này ta cũng thấy lạ..

=========

~Nhanh lên Vân Lạc, chỉ còn một bàn thôi, chạy nhanh lên.....rồi xong..Người ta ngồi mất rồi kia.. Thấy chưa? Ta bảo ngươi chạy nhanh lên mà không chịu....

- Tỷ tỷ à, người chạy nhanh như thế, lỡ chạy lạc mất rồi sao....Muội và tiểu Phong không kiếm tỷ nổi trong đám đông này đâu...

~ Rồi rồi, ta biết rồi, ta đi chậm được chưa? Mau đi kiếm chỗ khác ăn với ta..Nhanh lên tiểu Phong, Vân Lạc...