Chương 13
Mọi chuyện không có gì thay đổi, ít ra bề ngoài là vậy, chuyện hôm lễ tình nhân giống như chưa hề xảy ra, Dương Tiếu Văn vẫn gọi điện chủ động hẹn Lý Dĩ Thành, ngày 19, hai người đi chen chúc xem triển lãm sách, cùng đứng xếp hàng trong gió lạnh chưa đến 10 độ C, cuối cùng cũng xin được chữ ký của Lawrence Block, lại dắt nhau vô quán lẩu ăn mừng, ăn xong về nhà Dương Tiếu Văn uống hết ráo bình rượu kê, rồi làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng có gì đó đã khác, Lý Dĩ Thành biết, cậu cảm nhận được hướng gió bâng quơ thay đổi, giống như một người vốn đang đi sóng vai bên ta, rồi đột nhiên chùn chân bước chậm lại một giây, bạn bè thân thiết trở thành người xa lạ, cũng chỉ là một giây ấy.
Ban đầu chỉ là đôi lần giật mình chột dạ trong lời lẽ của Dương Tiếu Văn, có lúc là một từ, có khi là cả câu, nhưng Lý Dĩ Thành biết đó là chột dạ, bất quá cậu không biết đâu mới là điều Dương Tiếu Văn đang muốn né tránh, chuyện giữa cậu và Dương Tiếu Văn, hay chuyện giữa Dương Tiếu Văn và A Tả.
Tranh giành một người đàn ông với một người đàn ông khác, không phải việc cậu sẽ làm, bởi thế cậu không bao giờ hỏi.
Có một đêm cậu tỉnh dậy, Dương Tiếu Văn nằm bên cạnh ngủ rất say, tranh của cậu vẫn nằm cô độc trên tường, trăng ngoài cửa sổ tròn vành vạch, cậu nhớ ra hôm nay là rằm tháng Giêng, sống trên thành phố mãi rồi quên cả niềm vui đón tết Nguyên Tiêu ngày bé, cậu tính gọi Dương Tiếu Văn dậy ra ngắm trăng, rồi cuối cùng lại chỉ vội vàng rời giường trong tiếng thở đều đặn của anh ta.
Những cuộc gọi từ Dương Tiếu Văn thưa thớt dần, tuy trước kia không đến mức mỗi ngày mỗi gọi, nhưng chưa bao giờ kéo dài quá hai hôm, giờ dần dần thành ba ngày, bốn ngày, nhưng Lý Dĩ Thành không hỏi, cậu không bao giờ hỏi. Chỉ cần có điện thoại, cậu sẽ lại đi ăn cùng Dương Tiếu Văn, bọn họ không đi xem phim nữa, dường như thời gian Dương Tiếu Văn còn giành được cho cậu luôn chỉ đủ để ăn một bữa cơm mà thôi, có bữa cuối tuần đến nhà Lý Dĩ Thành làʍ t̠ìиɦ, làm xong liền đứng dậy bỏ về, đêm không ngủ lại, và Lý Dĩ Thành cũng không bao giờ đến nhà Dương Tiếu Văn nữa.
Tháng ba, trời ấm dần, có một hôm trước ngày cuối tuần, Lý Dĩ Thành ở lại công ty làm thâu đêm, đồng nghiệp bật nhạc Quảng Đông của Vương Phi, bài nào cũng nghe đến thuộc làu rồi, cậu chặn tờ giấy A4, vừa vẽ vừa ngâm nga theo, “Trời tinh mơ tro xám, muốn chia tay, nắng chưa kịp tà…” tranh A4 vẽ không xong, cậu vo viên quẳng vô đầu đồng chí khách Đài A Vinh, “Đời em đời em, điều càng tráng lệ càng chẳng phải cho em…” cậu lục ra một tờ A3, hứng chí vung bút, “Kịch dài thê lương, đã muốn quên mà không sao quên được…”.
Năm giờ sáng hôm đó, Đài Bắc tỉnh giấc cùng màu trời tai tái, Lý Dĩ Thành đứng dán mình bên khung cửa thủy tinh lớn, nhìn dòng xe cộ thấp thoáng tít xa trên đường Trung Hiếu Đông dưới chân mình, khi ấy Dương Tiếu Văn đã bặt tin được một tuần.
Có lẽ vậy, Lý Dĩ Thành nghĩ. Trên mặt giấy A4 mình không thể vẽ một bức tranh tình yêu khổ A3.
Qua ngày hôm đó, vẫn có nhiều lúc Lý Dĩ Thành chợt nghĩ đến những mẩu đối thoại giữa họ, rồi một chút nhớ nhung vu vơ, hoặc lắm khi cậu liên tưởng lại gương mặt anh ta đứng xấp bóng giữa bao đốm đèn trôi nổi trên cầu vượt, nhưng bất chấp tất cả, trong lòng Lý Dĩ Thành Dương Tiếu Văn đã dần dần bị đẩy lùi trở về vị trí “người lạ”.
Cả tháng ba, họ gặp nhau năm lần, làʍ t̠ìиɦ một lần.
Vài ngày cuối tháng ba, Đài Bắc đổ mưa lớn, Dương Tiếu Văn gọi điện, lúc ấy Lý Dĩ Thành đang ngồi trên cầu thang hút thuốc với đồng nghiệp, cậu bắt máy rồi đứng dậy ra một góc nghe, tán gẫu với Dương Tiếu Văn mới thật dễ dàng và bình thản, “Hồi này với A Tả sao rồi?” giống như đang hỏi bạn bè gần đây thú cưng trong nhà có chơi ngoan hay không vậy. Cậu không gọi A Tả là Voldemort nữa, vì rất có thể, giờ cậu mới là Voldemort của A Tả và Dương Tiếu Văn.
“Bọn anh đâu có gì đâu.” Dương Tiếu Văn vội đáp, như định giải thích.
Cần gì phải thế, cần gì phải giải thích với tôi. Thật chẳng thành thật chút nào, Lý Dĩ Thành cười. Để ý đến tôi làm gì, giờ ta còn chẳng phải bạn lên giường nữa rồi.
Cậu nhìn mưa tầm tã rơi bên ngoài qua cửa sổ, chẳng hiểu vì sao tự dưng thấy muốn nôn.
Ngày đầu tháng tư, Khưu Thiên vào phòng Lý Dĩ Thành, “Họ về với nhau rồi.” ngừng một lát lại tiếp, “Không phải tôi đang giỡn cá tháng tư đâu.”
Lúc ấy Lý Dĩ Thành đang cặm cụi dán bưu thϊếp đồng nghiệp đi nghỉ trăng mật ở Châu Âu gửi cho lên bức tường xanh, nghe nói vậy rồi chỉ “Ừ.” một tiếng, không phản ứng gì hơn. Mà liên lạc giữa cậu và Dương Tiếu Văn cũng chết tại góc cầu thang bốn giờ chiều ngày hôm đó.
Ít ngày sau, Lý Dĩ Thành đột nhiên nghĩ, chuyện trở thành thế này, có phải phần lớn là lỗi của cậu không? Nhưng thật tình cậu không dám chắc, nếu cậu mặc kệ mình sống hay chết để cứu Dương Tiếu Văn, thì giờ bọn họ sẽ ra sao?
Có lẽ cũng chẳng khác gì hiện tại, quá lắm chỉ khiến Dương Tiếu Văn chần chừ khó quyết định hơn, rồi cuối cùng anh ta vẫn sẽ chọn A Tả, tầm quan trọng của người đó cậu không sánh được, xét cho cùng cậu chỉ là bạn lên giường của Dương Tiếu Văn. A Tả bỏ đi tìm tình yêu đích thực rồi nhận ra Dương Tiếu Văn mới là tình yêu đích thực của cậu ta sao? Bỏ đi, cậu không muốn biết.
Cậu chỉ là một chương phiên ngoại trong đời Dương Tiếu Văn, ngắn ngủi, để thêm vị đắng cay giằng xé cho mối tình của đôi nhân vật chính, truyện viết xong là hết, vốn là như vậy.
Một tuần sau, Lý Dĩ Thành bị tai nạn. Xe khách đi từ Đài Trung lên Đài Bắc bị trật bánh tấp vào lề đường, may không ai bị thương, cảnh Lý Dĩ Thành đứng chờ trên đường cao tốc cùng đám hành khách được phát nháng qua TV, kèm lời bình luận “Hành khách kinh hoàng chờ cứu hộ…”, đêm đó Khưu Thiên lại mua miến chân giò cho cậu ăn.
Hai giờ sáng hôm sau, đang ngủ thì Dương Tiếu Văn gọi, ba chữ Võ Đại Lang nhấp nháy trên màn hình di động trong bóng tối, “Anh thấy em trên TV, thế nào rồi? Em không sao chứ?” giọng Dương Tiếu Văn nghe ra sự lo lắng chân thành.
“Không sao, công ty còn cho tôi nghỉ nguyên một ngày dưỡng sức.” Lý Dĩ Thành đáp bằng giọng ngái ngủ, lại khẽ khẽ cười.
“Không sao thì tốt rồi.” hình như Dương Tiếu Văn thoáng ngập ngừng, “Vậy thứ sáu đi ăn được không?”
“Ừ.” sao không được, dù anh có dẫn A Tả đi cùng tôi cũng có thể tự nhiên ngồi ăn với anh.
Mấy ngày nay Lý Dĩ Thành đã nghĩ đi nghĩ lại, Dương Tiếu Văn không sai, anh ta đã chìa tay ra với cậu, nhưng là cậu không cần, cậu hưởng thụ sự dịu dàng của anh ta, nhưng lại thấy anh ta chết mà không cứu, vì cậu cũng sợ chết. Người sai chỉ có cậu, đồ mầm mống dị tính ái như cậu lại đi lộn xộn với người ta làm cái gì, Dương Tiếu Văn đâu phải trung khuyển trong tiểu thuyết, mà dù có phải, cũng không để dành cho cậu. Mỗi ngày mỗi trải nghiệm mới thế này, rồi ngày nào đó ta sẽ đi viết sách. Ấy là Lý Dĩ Thành mơ màng nghĩ trước khi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thứ sáu Dương Tiếu Văn lại gọi, không phải để báo chỗ ăn, mà là để hủy hẹn, vì anh ta còn công việc chưa làm xong, “Lần sau mình hẹn nhé.” Dương Tiếu Văn nói. Lý Dĩ Thành cười bảo sao cũng được. Tiếng Trung mới thật tròn trịa, hai chữ “lần sau”, là một lời hứa, là một cái hẹn, mà cũng là một lối cảnh báo xa xôi rằng sẽ chẳng bao giờ.
Lý Dĩ Thành đi ăn mỳ Ý một mình, đáng tiếc đến nơi thì quán vừa hết hàng, đã vậy cậu bỏ đi ăn bún, gọi đĩa đồ thái rắc thật nhiều thật nhiều gừng thái chỉ. Cuối cùng quay về đi vòng vèo trong ngõ hẻm, một lát thì tìm thấy cái cầu vượt bữa nọ. Dương Tiếu Văn không biết, kỳ thực Lý Dĩ Thành có khả năng định hướng chuẩn xác kinh dị, chẳng qua cậu muốn Dương Tiếu Văn vẽ gì đó cho mình, là bản đồ cũng được.
Cậu thích những gì thể hiện trên giấy, dù là chữ hay hình, những thứ ấy cậu có thể đem về dán lên bức tường màu xanh của cậu, để chúng thành một phần trong không gian căn phòng cậu, nhưng Dương Tiếu Văn không cho cậu một tờ giấy nào. Nghĩ kĩ lại, thậm chí cậu chưa từng nhìn qua chữ viết của Dương Tiếu Văn.
Tôi cho anh tranh vẽ chồng chất sắc màu từ đáy lòng, mà một cái bản đồ anh cũng không cho tôi. Một mình cậu đứng trên cầu nhìn dòng xe cộ bên dưới, những dải đèn vàng đỏ lấp lóa nối dài như sông Ngân, gió tháng tư còn se lạnh luồn qua vạt áo cậu, đột nhiên nghe tim nhói nhói đau.
Lúc sau Khưu Thiên gọi điện, hẹn Lý Dĩ Thành ra BF, hôm nay Tiểu Đồng đổi ca dạy, tầm 10 giờ mới về. Cậu không sợ gặp Dương Tiếu Văn, giờ mới hơn 8 giờ, anh ta còn “chưa xong công việc”, mà dù anh ta có dẫn A Tả đến BF để “làm việc cho xong”, Lý Dĩ Thành cũng tự tin mình có thể tươi cười chào hỏi bọn họ.
Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên ngồi một bàn xa quầy bar nhất, Khưu Thiên nói qua loa rằng đang cãi nhau với Tiểu Đồng. Là bạn chí cốt của Dương Tiếu Văn, nhất định Tiểu Đồng biết từ đầu chuyện Dương Tiếu Văn và A Tả quay lại với nhau, nhưng Tiểu Đồng không nói với Khưu Thiên, vì Khưu Thiên sẽ kể lại cho cậu, cậu và Dương Tiếu Văn quen nhau vì Khưu Thiên và Tiểu Đồng, Khưu Thiên và Tiểu Đồng lại vì họ mà xung đột. Ấy là nhân quả, rốt cuộc Lý Dĩ Thành kết luận, đều là lựa chọn của mỗi người, Tiểu Đồng chọn bảo vệ Dương Tiếu Văn, Khưu Thiên chọn bảo vệ cậu, trong lòng bọn họ, sức nặng của tình bạn lớn hơn tình yêu. Anh em như chân tay, phụ nữ, à không, đàn ông như quần áo.
Đột nhiên Lý Dĩ Thành vồ lấy tay Khưu Thiên, nắm nắm, rồi chân thành sâu sắc gọi: “Chân tay à!”
Khưu Thiên ngơ mặt một hồi, rồi cắm đầu xuống bàn cười sằng sặc: “Ôi đồ dở hơi…”
Lý Dĩ Thành ngước nhìn hàng ghế cạnh quầy bar, cậu đã từng ngồi từ xa nhìn về phía đó hơn một năm, rồi cậu lại ngồi đó cười búng búng tàn thuốc lá vương vãi trên mặt quầy, để tro vụn rơi lả tả trên áo mình. Cậu đứng dậy xuống tầng dưới, tìm một góc yên tĩnh, lấy máy ra gọi cho Dương Tiếu Văn.
Dương Tiếu Văn nghe điện, có vẻ ngạc nhiên, “Tiểu Thành à?” cậu nghe được tiếng Dương Tiếu Văn phả khói thuốc.
“Hi, tôi đang ở BF.” Lý Dĩ Thành đáp nhẹ nhàng, “Tại tôi vừa nghĩ lại, lần đầu tiên tôi gặp anh cũng ở BF, sau đó chúng ta ngồi nhìn nhau như người lạ hơn một năm, thật ra vẫn là hạnh phúc, có một số việc thực sự chỉ cần nhìn từ xa là đủ.”
Quen nhau là hạnh phúc, nhưng không quen cũng là một loại hạnh phúc khác hơn. Đầu dây bên kia Dương Tiếu Văn chỉ im lặng, cả tiếng nhả khói cũng không nghe thấy nữa.
“Gặp được anh thật hay, thật ra tôi vẫn muốn nói vậy. Thật sự hay. Mùa đông này có thể cùng anh ăn lẩu, xem phim, nói chuyện phiếm, xin được chữ ký Lawrence Block, giờ nhớ lại chuyện gì cũng thấy thật thỏa mãn, tuy tôi không biết vì sao mọi chuyện lại thành thế này, nhưng tôi vẫn rất vui… thật tình cảm ơn anh.” nói đến lời sau cùng, tự cậu cũng nghe giọng mình nghẹn nghẹn.
“Tiểu Thành…” Giọng Dương Tiếu Văn gọi tên cậu như vụn vỡ.
“Cứ vậy đi, chúng ta không cần liên lạc nữa, cảm ơn anh, tạm biệt.” không để Dương Tiếu Văn đáp lời, Lý Dĩ Thành đã cúp máy, mà cũng không nghe điện thoại đổ chuông gọi lại.
Quay lưng tạm biệt… để tôi làm vậy, còn một chút tự chủ đây, để tôi làm.
Mùa mưa dài lê thê này, tình cảm đè nén bao lâu đã không thể trở lại nguyên lành như buổi đầu được nữa, là cậu tự nguyện dấn thân vào, thì cậu sẽ buông tay đầu hàng trước. Cậu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên kính cửa bên đường, thì ra là vậy, so le là thế này đây.
Lý Dĩ Thành trở lên BF, lại ôm cổ Khưu Thiên, nói: “Chân tay à!” Khưu Thiên xỉa cho cậu một cùi chỏ vô bụng.
–