(*) Người quen đầu tiên.
Ba nam tử chờ vị công tử rõ ràng rất hứng thú đứng dậy, để cùng nhau xuống thuyền làm người dẫn đường.
Nghĩ đến chuyện lại được thưởng, hơn nữa còn có thể mời vị thiếu gia này đi thăm Thanh Họa huyện, bọn họ không khỏi cao hứng, không ngờ đợi một lát sau, trong bình phong truyền đến một tiếng thở dài.
Ba người họ nhìn nhau.
Rốt cuộc tiểu công tử mở miệng nói: "Tây Viên, đưa ba vị xuống thuyền đi, ba vị đều nói chuyện rất hay, tặng thêm ngân lượng đi."
"Dạ."
Thư đồng tên Tây Viên đưa cho mỗi người một hà bao, đang định tiễn họ xuống thuyền, cả ba cầm hà bao căng phồng trên tay, bối rối quay đầu lại: "Tiểu công tử, ngài không muốn xuống xem thử sao? Vài năm mới có một lần, đây là--"
Tây Viên ngắt lời họ, lịch sự nói: "Ba vị thỉnh đi lối này."
Ba người không dám nói thêm, sợ làm mất lòng quý nhân đành theo Tây Viên xuống thuyền rời đi.
Hai tay Dư Tâm vắt qua cửa sổ, cách mành trúc nhìn Tây Viên đưa ba người kia xuống thuyền, khuôn mặt tươi cười bình thường bị thay thế bằng nét u sầu. Dư Tâm Lạc là người khoa trương, bởi vì y thích cười, khóe miệng luôn nhếch lên, lại có một đôi mắt hoa đào,
trương dương minh mị (*) đồng thời cũng rất ngọt, tựa như điểm tâm mỹ vị.
Dư Tâm Lạc như vậy, khi y không vui liền trông rất đáng thương.
Lông mi y hơi rũ xuống, y sẽ không bởi vì ủy khuất như vậy mà khóc, nhưng trên mặt lại có một tia âm ảnh rơi xuống, lông mi vừa dài vừa cong, tựa như lung lay sắp đổ, Tây Viên xoay người trở lại, tự nhiên y cảm thấy khó chịu.
Thấy gần đến giờ ăn, Tây Viên nói với người của tửu lâu ven bờ, sợ họ không chuẩn bị tốt sẽ chậm trễ bữa ăn của thiếu gia, hơn nữa tửu lâu cũng không xa liền tự mình đi đến.
Dư Tâm Lạc cũng nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn những người trong trà lâu và tửu lâu dần dần rời đi, đoán rằng họ đều đang đi xem tỉ võ chiêu thân. Quả nhiên, ngay sau đó y nghe thấy tiếng trống truyền từ xa xa.
Tiếng trống kéo dài một khoảng thời gian, thỉnh thoảng còn có tiếng reo hò, trong lòng Dư Tâm Lạc hơi hơi xao động. Định đưa tay bịt tai, nhưng lại không nỡ.
Càng nghe càng lo lắng, Dư Tâm Lạc không thể không đứng lên, hai tay đặt sau lưng đi tới đi lui trong khoang thuyền, nhưng đột nhiên con thuyền lắc lư dữ dội, cơ thể Dư Tâm lạc cũng theo đó đung đưa, y liền vội vàng đưa tay đỡ lấy chiếc tủ bên cạnh để ổn định bản thân.
Ngay sau đó y nghe thấy thanh âm của hộ vệ ở bên ngoài xin lỗi.
Bình thường Dư Tâm Lạc không thích có nhiều người ở cạnh hầu hạ, bên cạnh y chỉ có Tây Viên, bây giờ Tây Viên đã đi sắp xếp cho bữa ăn, trong khoang thuyền chỉ còn mình y, rất nhanh liền có hộ vệ tiến vào bẩm báo: "Thiếu gia, bên ngoài có mấy người tranh cãi, sau đó xông lên thuyền này, thuộc hạ đã bảo bọn họ rời đi, xin thiếu gia yên tâm."
Dư Tâm Lạc không để ý, có gì đó ở trên mặt nước, sông rộng như vậy, thỉnh thoảng va phải cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng không ngờ bọn họ ở bên ngoài càng cãi vã to hơn.
Người này nói: "Nếu ngươi dám làm trì hoãn đại sự của lão tử! Lão tử chỉ hoi ngươi!"
Người kia lại mắng: "Hừ! Hôm nay lão tử nhất định phải cưới được Hứa đại tiểu thư! Việc của lão tử mới là đại sự!"
"Chỉ bằng ngươi? Ta cũng vì Hứa tiểu thư tới đây!"
"Cái tên thô lỗ, ngươi mà cũng đòi cưới Hứa tiểu thư?!"
"Lão tử đánh với ngươi!"
"Đánh thì đánh!"
Chuyện này thật tuyệt, tất cả đều là vì Hứa tiểu thư, cuối cùng dừng lại cãi vã, trực tiếp chuyển thành đánh nhau.
Khi những người đó cãi nhau, hộ vệ đều đã nghe thấy, đây là vì tỉ võ chiêu thân, hộ vệ đến nói cũng khôn dám, càng đừng nó đến nhìn Dư Tâm Lạc.
Dư Tâm Lạc cảm thấy phiền muộn, xem ra tỉ võ chiêu thân quả là đại sự, lần này ở trên thuyền cũng muốn tham gia, tiếc là mọi người đều có thể xem, chỉ có hắn là không thể!
Bỏ qua lần này, khi đến kinh thành chắc chắn sẽ bị phụ thân tống vào Quốc Tử giám học tập, không biết đến khi nào mới có thể chứng kiến sự kiện lớn như vậy.
Dư Tâm lạc bước đến cạnh cửa sổ, vén mành trúc lên, đột nhiên hai mắt phát sáng.
Bởi vì những người bên ngoài bắt đầu đánh nhau, những bước di chuyển khiến y bị lóa mắt.
Hồi còn nhỏ Dư Tâm Lạc cũng từng thỉnh sư phụ dạy võ công, hầu hết những tiểu lang quân khác đều như vậy, Dư Tâm Lạc rất giỏi, ngay cả sư phụ cũng khen y, có điều mẫu thân sợ y bị tổn thương, hơn nữa càng lo lắng sư phụ sẽ bắt cóc y lên núi luyện võ công nên không cho phép y học tiếp.
Chỉ có vài người đánh nhau đã như vậy, nếu là ở tỉ võ chiêu thân sẽ còn như thế nào nữa!
Bọn họ đánh nhau, có nhiều người vỗ tay hoan hô.
Những ủy khuất cùng uất ức tích tụ đều đạt đến đỉnh điểm.
Y đã quyết định!
Y không quan tâm!
Lần này y nhất định phải đi xem tỉ võ chiêu thân!
Dư Tâm Lạc vừa động, thủ vệ liền biết ý đồ của y, lập tức ngẩng đầu: "Thiếu gia!"
Dư Tâm Lạc chỉ vào hắn: "Lưu Tiểu Vũ, ta nói cho ngươi biết, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta! Bổn thiếu gia nhất định phải đi xem!"
Hộ vệ Lưu Tiểu Vũ vẻ mặt khổ sở: "Thiếu gia, bên ngoài quả thực không an toàn, lão gia cùng phu nhân đã nói người không thể xuống thuyền...Trước khi xuống thuyền Tây Viên cũng đã nói vậy..."
"Lưu Tiểu Vũ, ngươi là hộ vệ của ta, hay là của cha nương ta?! Hay là ngươi dứt khoát đi làm hộ vệ cho Tây Viên luôn đi!"
Lưu Tiểu Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Thiếu gia, thuộc hạ là do đích thân thiếu gia chọn! Cả đời chỉ trung thành với thiếu gia!"
"Vậy thì được rồi! Đi! Đi với bổn thiếu gia!"
"Thiếu gia, thực sự không được! Nếu người của Vương gia ở đây thì sao!"
"Hôm nay trong huyện hỗn loạn, người nhiều như vậy, cho dù người của bọn hắn thật sự ở đây, còn thể bắt được ta sao?! Đây là huyện nhỏ, nếu bọn họ thật sự dám bắt ta, liền chạy thật nhanh đến phủ Lý đại nhân, dù thế nào bọn họ cũng không thể đến tận chỗ quan phủ bắt người! Xem xong tỉ võ chiêu thân rồi chờ cha nương ta đến đón là được rồi!"
"Thiếu gia..."
Dư Tâm Lạc nhìn từ trên xuống, khích tướng nói: "Hay là, Lưu Tiểu Vũ, ngươi ngay cả gan cũng không có? Còn sợ đánh không lại Vương gia sao?"
Lưu Tiểu Vũ ngốc vội vàng nói: "Ta đương nhiên đánh được!"
"Vậy còn chờ gì nữa?!"
Dư Tâm Lạc xoay người chạy xuống thuyền, Lưu Tiểu Vũ sực tỉnh, nhận ra mình đã bị lừa, nhưng cũng biết mình không thể ngăn cản thiếu gia, cũng không có tài ăn nói như Tây Viên, hơn nữa hắn cảm thấy thiếu gia thực sự đáng thương, nhưng xem tỉ võ chiêu hôn! Nó có gì đặc biệt sao!
Chẳng lẽ bọn họ thật sự sợ đám lâu la của Vương gia sao?!
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng cầm lấy bản
mịch ly dài (**), xoay người chạy theo:" Thiếu gia, thiếu gia, người đội thứ này vào đã!"
Dư lão gia cùng Dư phu nhân không có ở đây, Dư Tâm Lạc là lão đại trên thuyền, cho dù bọn hắn có ra sức ngăn cản thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu gia xuống thuyền, trừ Lưu Tiểu Vũ ra, còn có mười hộ vệ đi theo, nếu người của Vương gia ở đó, có lẽ cũng không cần phải sợ.
Hộ vệ Dư gia đều do Dư lão gia thỉnh về từ những đại môn phái trên giang hồ, thân thủ bất phàm, chỉ có điều Dư Tâm Lạc không thích nhiều người, họ không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, ngược lại sẽ dẫn thêm nhiều người của Vương gia, nên chỉ cách Dư Tâm Lạc khoảng mười bước chân, có điều họ vẫn cảm thấy xa.
Như Dư Tâm Lạc đã tưởng tượng, Thanh Họa huyện vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có người, hơn nữa còn nhiều người đang từ xa đi tới.
Hứa đại tiểu thư thông báo tỉ võ chiêu thân sẽ tiến hành tại đại môn của Đại Đồng tiêu cục, là trung tâm của Thanh Họa huyện, càng đến gần tiêu cục càng đông, thậm chí sau đó sẽ không ai có thể chen chân vào nữa, Dư Tâm Lạc đội mịch ly trên đầu, di chuyển lại càng khó khăn hơn.
Nhưng Dư Tâm Lạc sợ bị người của Vương gia phát hiện, nên dù có khó di chuyển, y cũng không thể không đội mịch ly.
May thay Lưu Tiểu Vũ là người có khí lực lớn, cơ thể đầy đặn, đi trước mở đường, cuối cùng cũng đưa được Dư Tâm Lạc đi vào sâu trong, chỉ còn cách
viên đài (1) khoảng hai mươi bước nhưng sẽ khó khăn nếu vẫn còn muốn tiến lên tiếp.
Dư Tâm Lạc lo lắng đến mức không ngừng nhún chân, bởi ngay cả khi nhảy lên y cũng không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng reo hò ở phía trước, tiếng binh khí lãnh khốc va chạm cùng tiếng hô
"hốt", "hốt" (!) tựa như hỏa nhiệt, y lo lắng đến mức tựa như có kiến bò trong lòng.
Lưu Tiểu Vũ chen đến trước Dư Tâm Lạc: "Thiếu gia đừng lo lắng!"
Dư Tâm Lạc nóng nảy cũng vô dụng, giờ phút này bọn họ căn bản không thể động đậy, người phía sau cũng hướng bọn họ đẩy tới, đám người ngày càng hỗn loạn, Dư Tâm Lạc bị xô đẩy qua lại, dần dần y và Lưu Hiểu Vũ bị tách ra xa nhau.
Lưu Tiểu Vũ lo lắng quay đầu gọi "thiếu gia", đồng thời đưa tay về phía Dư Tâm Lạc.
Dư Tâm Lạc cũng vươn tay ra nhưng không thể với đến chỗ Lưu Tiểu Vũ! Ngày càng có nhiều người chen vào giữa hai người họ.
Dư Tâm Lạc càng lo lắng hơn, may thay Hứa gia tiêu cục đã có chuẩn bị trước, thấy hỗn loạn lập tức an bài tiêu sư đi qua tản bớt đám đông duy trì trật tự, ngoài ra còn có một tiêu sư cao lớn đi về phía đám người Dư Tâm Lạc. Vừa nhìn thấy hắc thiết chế, y liền quên mất mà nắm chặt mịch ly, nhìn về phía
hắc thiết chế. (@)Dư Tâm Lạc là tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý, nơi y ra vào cũng trang nhã tinh tế, căn bản không có cơ hội được nhìn thấy tiêu sư, đây xác thực là lần đầu tiên được diện kiến tiêu sư của Thanh Họa huyện trong truyền thuyết.
Quả đúng như lời đồn, đeo lên hắc thiết đặc chế cho tiêu sư, một thân hắc y, quanh thân tràn đày khí thế lạnh lùng nghiêm khắc!
Tựa như một vị đại hiệp!
Dư Tâm Lạc hoàn toàn chết lặng.
Triệu Yến đã giả làm tiêu sư Hứa gia được một khoảng thời gian, cũng vì giả làm tiêu sư nên hắn cùng Đặng Dung mới tới được tận đây, bất quá càng đến gần kinh thành càng phải thận trọng hơn, sát thủ đuổi tới đuổi lui, bây giờ hắn đã tính thay đổi thân phận của mình, thừa dịp hỗn loạn rời đi, để lại thân phận tiêu sư.
Bằng việc sơ tán quầng chúng, hắn chầm chậm đi bộ bên ngoài, cho đến lúc nhìn thấy một người kỳ lạ.
Đúng, người kỳ lạ.
Nhìn vào y phục trên người người này, tốn cả trăm vàng cùng
giao thanh sa (2) mới tạo ra được một chiếc mịch ly như vậy. Y phục của người này tao nhã, hoa văn sẫm màu thêu bằng chỉ bạc, nếu hắn đoán không lầm thì không có đoạn chỉ nào bị đứt đoạn, tú nương phải mất cả trăm ngày mới hoàn thành bộ y phục này.
Dù Triệu Yến có là thái tử cũng chưa từng xa hoa như vậy.
Trong cung chỉ có mẫu hậu hắn mặc như thế, sau lại bởi vì quá xa xỉ nên bị hạ lệnh nghiêm cấm.
Thanh Họa huyện là một huyền nhỏ, dù có giàu có đến đâu cũng không thể để người người đều mặc
trù đoạn (3).Vì hôm nay là ngày tỉ võ chiêu thân nên lực chú ý lên người thiếu niên không nhiều, nếu không chỉ sợ người này vừa xuất hiện liền thu hút lực chú ý từ những người xung quanh, bởi cách ăn mặc quá không ăn nhập với mọi người.
Người như vậy không những không nhận ra lại còn một mình đứng ở đó càng kỳ lạ hơn.
Triệu Yến không để ý, lặng yên đi ra ngoài, lại phát hiện thiếu niên cũng đi theo mình.
Hắn chậm rãi dừng lại, thiếu niên đó cũng dừng lại theo.
Đột nhiên Triệu Yến nhớ lại một đoạn ống tay áo màu lam.
Lẽ nào--
(*) Nguyên văn: 张扬明媚 || Trương dương minh mị: Mình không rõ 4 chữ này nghĩa là gì nữa nên chỉ để hán việt vô đó thôi, ai biết nghĩa cho mình xin với.
(**) Nguyên Văn: 加长版冪离 || Trường bản mịch ly (do mình dịch): Mình không rõ 4 chữ này nghĩa là gì nữa nên chỉ để hán việt vô đó thôi, ai biết nghĩa cho mình xin với.
(1) Viên đài tử: bàn tròn, dùng ở đây chắc ý nói đài tỉ võ có hình tròn.
(!) Nguyên văn: 歘 || tra không ra nên mình để hán việt.
(@) Hắc thiết chế/ hắc thiết đặc chế: mặt nạ sắt màu đen/ mặt nạ sắt màu đen đặc chế.
(2) Giao thanh sa: có ng dịch là sợi cá mập, mình không biết cái này là gì nên để hán việt.
(3) Trù đoạn: lụa, vải sa tanh.