Chương 5: Cao đẳng An Cẩm: Chỉ trách tôi quá mạnh

Từ lúc Đoan Mộc Úc thức tỉnh, vẫn luôn trốn ở tòa nhà dạy học, mặc dù ở đây có rất nhiều giáo viên, nhưng học sinh càng nhiều hơn, so sánh thì nơi đây vẫn là an toàn nhất.

Thích Ngô gật đầu, ở trong lòng âm thầm tính toán kế hoạch tiếp theo.

Cậu vẫn muốn lên sân thượng. Ngoài sân thượng ra, cậu không thể nghĩ ra nơi nào mà mình chưa từng đến.

Nhưng bây giờ bọn họ bị nhốt ở trong văn phòng, bên ngoài âm thanh thùng thùng vẫn chưa dừng lại, làm sao thoát ra được là một vấn đề khó khăn.

"Tại sao những bức tượng này chỉ đuổi theo tôi?" Thích Ngô vẫn nhớ rõ những bức tượng này ban đầu là đang tìm kiếm những người thi trượt. Tuy rằng điểm số của cậu có dao động nhưng chúng vẫn nằm trong phạm vi đậu.

Đoan Mộc Úc gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Chẳng lẽ thành tích của cậu tốt đến mức khiến những bức tượng này ghen tị hả?”

Thích Ngô quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Tác phẩm điêu khắc còn có thể ghen tị sao?”

Đoan Mộc Úc không có trả lời, Thích Ngô trong lòng đã có đáp án. Quả nhiên là do cậu quá lợi hại.

"Mỗi lần kiểm tra cậu đều được hạng nhất, mà họ đều vì điểm không đạt chuẩn mà bị trở thành tác phẩm điêu khắc, bọn họ ngưỡng mộ cậu là điều bình thường." Đoan Mộc Úc tiếp tục giải thích.

"Ngưỡng mộ?" Thích Ngô khó hiểu.

"Ừ, là ngưỡng mộ. Họ hi vọng cậu sẽ giống bọn họ."

Thích Ngô vốn cho rằng ngưỡng mộ nên không có ác ý, kết quả lại là muốn đồng hóa cậu.

Ngưỡng mộ của bọn chúng thật là tổn thọ a!

Cậu dời hai cái bàn tới cửa, sau khi đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không có tác phẩm điêu khắc nào đột nhập, tiếp tục hỏi: “Giá trị tinh thần đến mức nào sẽ được coi là đã bị đồng hóa?”

"Dưới 40, nhưng thông thường khi dưới 50 người chơi đã thần chí không rõ."

Dưới 50? Giá trị tinh thần của Thích Ngô hiện tại là 48, cậu cũng không cảm thấy khó chịu.

Này có tính là Bug của trò chơi không? Nếu vậy, thỉnh tiếp tục như vậy nha.

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, bọn họ không ngừng dùng thân thể đánh mạnh vào cánh cửa, cái bàn bên trong cửa đã bắt đầu rung chuyển, tựa hồ giây tiếp theo cánh cửa sẽ bị mở ra.

“Bịt mắt lại, một lát sau, cửa bị đẩy ra, trực tiếp lao ra ngoài.” Thích Ngô đưa cho Đoan Mộc Úc một mảnh vải, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa.

Đoan Mộc Úc chỉ vào Nhậm Khi nói: “Bức tượng này phải làm thế nào?”

"Tại sao anh lại lo lắng cho cậu ta? Cậu ta chỉ là một tác phẩm điêu khắc, nên lo lắng là chúng ta mới đúng."

Đoan Mộc Úc yên lặng buộc dải vải lại, tuy hai người tiếp xúc chưa được bao lâu nhưng anh lại cảm thấy an tâm khi đi theo Thích Ngô.

Phanh! Cánh cửa bị đẩy ra, cùng lúc đó Thích Ngô tăng tốc chạy qua cánh cửa.

Nhưng có một bóng người còn nhanh hơn lướt qua Thích Ngô, nhìn kỹ thì đó chính là Đoan Mộc Úc.

Người này giây trước còn lo lắng cho Nhậm Khi, giây sau so với người khác còn chạy nhanh hơn!

Thích Ngô không lãng phí thời gian, vội vàng lao ra khỏi vòng vây tượng điêu khắc.

[Cảnh báo: Giá trị tinh thần đang giảm xuống]

[45]

[40]

[37]

……

Bọn họ ở tầng 5 cách sân thượng tầng 6 không xa, nhưng khi đến lối vào sân thượng ở tầng 6, một tiếng chuông báo động chói tai vang lên khắp tòa nhà dạy học.

Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là tất cả các tác phẩm điêu khắc đều dừng lại ở tầng 5, sân thượng tầng 6 tựa hồ có cấm chế gì đó, làm những tác phẩm điêu khắc này chùn bước.

"Theo tiếng ồn này, giáo viên của trường chắc chắn đang trên đường tới đây." Đoan Mộc Úc bịt mắt hét lớn, tiếng còi quá lớn nên anh ta chỉ có thể hét lên.

Thích Ngô không nói gì, cậu đang điên cuồng tìm kiếm chìa khóa, chùm chìa khóa thuận tay lấy từ phòng Giáo vụ có quá nhiều chìa.

Dù đã thử hết chìa khóa nhưng cửa tầng thượng vẫn không mở được.

Chìa khóa tầng thượng không có ở đây.

Ở cầu thang tầng 5 còn có những tác phẩm điêu khắc đang canh giữ, giá trị tinh thần của cậu không còn nhiều, tuy việc hạ thứ này xuống sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng để đề phòng vạn nhất, Thích Ngô vẫn không chủ động đi tìm đám tượng điêu khắc kia.

"Chờ một chút, các giáo viên sẽ sớm tới đây, những tác phẩm điêu khắc này sẽ sớm rời đi."

Học sinh dở sợ cái gì? Tất nhiên là giáo viên!

Đúng như Thích Ngô đoán, nhóm điêu khắc miễn cưỡng sơ tán trước khi giáo viên đến.

Tiếng đập thùng thùng từ gần thành xa, tiếng bước chân từ xa thành gần. Thích Ngô quay đầu nhìn lại, thấy giáo viên đã ở đây.

"Thích đại chùy, có biết đây là khu vực cấm không?"

Đi đầu là giáo viên chủ nhiệm, đằng sau cô là một nhóm người đếm sơ bộ cũng không kém số lượng tác phẩm điêu khắc.

"Đưa cả hai đến phòng trừng phạt."

Phòng trừng phạt? Thích Ngô nghe vậy liền gật đầu điên cuồng. Cậu đang lo lắng không biết làm cách nào để đến Văn phòng Giáo vụ đây.

Mãi cho đến khi bước vào phòng trừng phạt, Thích Ngô mới nhận ra phòng trừng phạt này không phải là phòng trừng phạt kia.

Phòng trừng phạt này nằm trong tòa nhà dạy học, không phải phòng Giáo vụ.

Đoan Mộc Úc cũng bị giam chung, nhưng tình trạng của anh ta không giống Thích Ngô.

"Nơi này cái gì cũng không có, Đoan Mộc Úc, anh có chuyện gì sao?"

Đoan Mộc Úc đem mình rúc vào một góc, lẩm bẩm điều gì đó.

Thích Ngô đến gần, nhìn Đoan Mộc Úc, cả người đang run rẩy toát mồ hôi lạnh đầm đìa, bộ dáng này không giống như đang làm bộ, huống chi ở đây chỉ có hai người, không cần phải đóng kịch làm gì.

Có bí ẩn gì trong chuyện này không?

Thích Ngô cau mày, đưa tay dò dẫm quanh Đoan Mộc Úc.

Nơi này thật sự rất tối, Thích Ngô không nhìn thấy gì khác ngoài Đoan Mộc Úc.

Không biết đi tới chỗ nào, Đoan Mộc Úc hướng Thích Ngô kêu lên: "Đừng!"

Nhưng Thích Ngô không nhìn thấy gì, cũng không chạm vào gì cả.

Có lẽ mỗi người nhìn thấy cảnh tượng khác nhau? Đó là cách duy nhất để giải thích việc này. Thích Ngô không khỏi cảm thấy mình thật may mắn khi phòng trừng phạt này không có tác dụng với mình.

Không biết qua bao lâu, Thích Ngô vừa tỉnh dậy thì cửa mở ra.

Bên ngoài đã có nhân viên công tác chuẩn bị một chiếc cáng y tế. Khi nhìn thấy Thích Ngô bình thường đi ra ngoài, vẻ mặt lập tức trở nên sửng sốt.

Thích Ngô cũng tò mò. Cậu bình thường như vậy làm cho người ta thất vọng lắm à? Chẳng lẽ ai ra ngoài cũng đều phải nằm cáng sao?

Hai cái cáng nhưng chỉ dùng một, Đoan Mộc Úc sợ hãi đến mức không thể đi được, khi được đưa ra ngoài, cả người như được vớt lên từ dưới mặt nước.

Nhân viên nhìn Đoan Mộc Úc đang nằm, rồi nhìn Thích Ngô đang đứng, như muốn nói: Thấy chưa, đây mới là trạng thái bình thường.

Những người vào phòng trừng phạt sẽ có hai giờ nghỉ ngơi, nhưng Thích Ngô không phải là người bình thường. Cậu từ phòng trừng phạt đi thẳng vào phòng thi.

Khi Thích Ngô đến phòng thi thì bài thi đã bắt đầu từ mười lăm phút trước.

Cũng may cậu không cần đạt điểm tuyệt đối, hơn bảy mươi điểm là đủ.

Khi phòng Giáo vụ tới bắt người, Thích Ngô đang ở trên đường, đã lâu rồi cậu chưa có ăn cơm.

Không đợi người đó nói, Thích Ngô lên tiếng: "Đi thôi."

Thích Ngô lại đi bộ đến phòng Giáo vụ, như cũ vẫn không thể nhớ được đường.

Khi đến nơi, Thích Ngô nhìn xung quanh, vẫn là phòng trừng phạt kia. "Ngươi không cần nói gì, tôi đều biết." Đây không phải lần thứ nhất cậu tới đây, cũng không cần phải nghe những lời nói vô dụng đó thêm lần nữa.

Sau khi người rời đi, Thích Ngô đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị hành động.