"Bạn cần chép nội quy của trường 500 lần, đọc thuộc lòng nội quy của trường 500 lần, kèm theo là bản kiểm điểm 5.000 từ về kết quả kiểm tra không đạt yêu cầu, sau khi hoàn thành có thể rời đi."
Rõ ràng trong phòng không có cái loa nào, nhưng âm thanh lại cực lớn, làm cho người ta không thể xác định được nguồn gốc phát ra âm thanh.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn lớn, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào Thích Ngô, chỉ có duy nhất một chiếc ghế được đặt trước ánh đèn, Thích Ngô thử di chuyển cái ghế, nhưng không được.
Đây là phòng trừng phạt?
Nhưng để Thích Ngô viết bản điểm điểm vi phạm nội quy trường học? Điều này là không thể.
Nếu thực sự ngồi trên ghế đối diện với ánh sáng, e rằng sẽ ngất xỉu trong vòng chưa đầy mười phút. Đương nhiên, Thích Ngô sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Có đèn thì ghê gớm lắm sao? Phải ngủ thì ngủ thôi.
Thích Ngô nằm trong góc cảm khái, thay vì gọi nơi này là phòng trừng phạt, tốt hơn nên gọi nó là phòng nghỉ. Ở đây không cần phải đề phòng bị quái vật truy đuổi, không cần phải thi cử, càng không cần dãi nắng dầm mưa. Một khi vào trong phòng, thì không cần phải suy nghĩ về bất cứ cái gì nữa.
Sau khi ở trong phòng thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, Thích Ngô liền bắt đầu đứng dậy gõ cửa, khẳng định mình đã viết xong, lần sau sẽ không bao giờ mắc phải lỗi tương tự.
Có lẽ NPC trong phó bản trò chơi này chưa từng thấy ai nói dối tự tin như vậy, nhìn thấy dáng vẻ trấn định của Thích Ngô, cứ như vậy mà đem của mở ra.
Chờ đến khi toàn bộ cánh cửa được mở ra, Thích Ngô mới cong môi nói: “Tôi đã viết rồi, nhưng mới vừa rồi có một cơn gió thổi qua cửa sổ, thổi bay mất rồi.”
NPC ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên cao đã được đóng kín, rơi vào sự im lặng hiếm có.
Hắn có thể nói gì? Cửa sổ này không nằm trong sự quản lí của hắn, hắn cũng không biết gió có thổi vào hay không. Mà quan trọng nhất chính là cánh cửa đã mở.
Thích Ngô đang định đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua, mắt cậu lóe lên, nhìn thấy chùm chìa khóa trong túi NPC.
"Ồ, xin lỗi, ngại quá, tôi vừa tỉnh ngủ, chân có chút tê." Thích Ngô loạng choạng, toàn thân treo trên người NPC, suýt chút nữa đã đẩy ngã NPC.
NPC: "..." Ha ha, đây là phòng trừng phạt, ngươi lại xem như phòng nghỉ à?
Lại một vòng quanh co khác, đi qua một đường hầm dài tối tăm, Thích Ngô quay trở lại tòa nhà dạy học.
Kỳ lạ thay, họ không hề bịt mắt cậu trong cả hai lần đi, nhưng Thích Ngô lại không thể nhớ được đường.
Nếu không phải trong túi có chùm chìa khóa nặng trĩu, Thích Ngô thực sự nghi ngờ chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Lợi dụng lúc xung quanh tòa nhà dạy học không có ai, Thích Ngô lấy chùm chìa khóa ra, nghiên cứu kỹ lưỡng.
Chùm chìa khóa rất nhiều và nặng, không biết chúng dùng để làm gì. Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, còn nơi nào cậu chưa tới không?
Đang lúc cậu đang suy nghĩ, âm thanh thùng thùng khiến người nghe nghẹt thở lại vang lên.
Thanh âm này, dường như đang dính lên người cậu?
Thích Ngô không kịp tự hỏi, ban ngày trải qua chuyện đó ở thư viện, cậu phát hiện ra chuyển động của những tác phẩm điêu khắc này ngày càng trở nên linh hoạt hơn, chỉ sợ không bao lâu nữa cậu sẽ chạy không thoát được chúng.
Thích Ngô quay người bỏ chạy.
Một hơi lên tới tầng 5, kết quả một lần nữa tại chỗ ngoặt nhìn thấy một bức tượng điêu khắc đang chặn đường.
Tác phẩm điêu khắc này!
"Nó quá to!"
Bây giờ chỉ có thể tiếp tục chạy lên trên, nhưng chạy lên trên chỉ có thể bị chặn lại.
Thích Ngô muốn thử một phen, cậu đã đến mọi nơi trong trường Cao đẳng An Cẩm ngoại trừ sân thượng.
"Cứu tôi! Cứu tôi!"
Thích Ngô xoay người lao tới, nhưng từ một văn phòng ở chỗ ngoặt, một tiếng kêu cứu vang lên.
Âm thanh thùng thùng của tác phẩm điêu khắc ngày càng gần hơn, Thích Ngô nghiến răng, quay người lao vào văn phòng. Ngay khoảnh khắc bức tượng lao tới, cánh cửa đóng lại.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ nhánh: Tìm kiếm Đoan Mộc Úc mất tích]
[Số điểm kiếm được: 500]
[Yêu cầu người chơi dẫn Đoan Mộc Úc trở lại thư viện để NPC quay lại vị trí của mình]
Thích Ngô sửng sốt, NPC cũng trốn việc sao? Có vẻ như không có ai là thích đi làm.
Trong văn phòng, Đoan Mộc Úc bị đè trên mặt đất, đôi mắt bình tĩnh của tác phẩm điêu khắc càng ngày càng lồi ra, như muốn nhìn chằm chằm người trước mặt cho đến chết.
Thích Ngô chậm rãi quan sát, mặc kệ Đoan Mộc Úc có đang kêu cứu như thế nào, Thích Ngô vẫn trước sau không có ra tay, cậu muốn biết đồng hóa người chơi là như thế nào.
Dưới cái nhìn của Thích Ngô, nhãn cầu của tác phẩm điêu khắc rơi ra ngoài, nhãn cầu dường như có ý thức, ở trước mặt Đoan Mộc Úc không ngừng đong đưa. Lúc này Tề Ngũ mới biết được, thì ra là thôi miên.
Hóa ra tác phẩm điêu khắc hình người sẽ đồng hóa người chơi thông qua nhãn cầu.
[Chúc mừng người chơi đã khám phá ra phương thức tấn công của tác phẩm điêu khắc]
[Điểm thưởng: 100]
Tề Ngũ không còn do dự, cho dù Đoan Mộc Úc có đi ngược lại hệ thống thì sao, thân thể gầy gò như vậy cậu vẫn có thể giải quyết được.
Không biết tác phẩm điêu khắc này được làm từ chất liệu gì, cho dù người khác có làm gì thì nó vẫn luôn có thể thoát được.
Cậu tìm thấy một sợi dây gai dầu trong văn phòng, quấn nó quanh tay và thân của tác phẩm điêu khắc, sau đó lấy đầu kia của sợi dây gai dầu và nhảy về phía cửa sổ.
Thích Ngô biết rất nhiều về trường Cao đẳng An Cẩm, đặc biệt là tòa nhà dạy học này. Cậu biết chỉ có văn phòng trên tầng ba của toàn bộ tòa nhà dạy học là có máy điều hòa, đặt ngay dưới cửa sổ của văn phòng này.
Với độ cao bằng hai tầng, dù có mắc sai lầm cũng không bị ngã chết.
Tác phẩm điêu khắc bị kéo, kẹt trong cửa sổ nhỏ, còn Thích Ngô thì bị treo lơ lửng trên dàn nóng của máy điều hòa.
Sau nhiều cố gắng cuối cùng cũng leo lên được, Thích Ngô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chính là Nhậm Khi.
Ngay từ lần đầu gặp Nhậm Khi, Thích Ngô đã cảm thấy người này không giống người thường. Ví dụ như vào lúc này, những tác phẩm điêu khắc khác đang bận rộn truy đuổi cậu, chỉ có Nhậm Khi là quấn lên người NPC.
NPC này có gì đặc biệt sao?
"Đừng nhúc nhích, ngươi dùng đôi mắt to đó nhìn chằm chằm cho ai xem hả!" Thích Ngô tát hắn một cái, sắc mặt Nhâm Khi lập tức trở nên ủy khuất. Nếu nó không phải là một tác phẩm điêu khắc, có lẽ sẽ rơi nước mắt.
Sau khi ổn định Nhậm Khi xong, Thích Ngô đi về phía Đoan Mộc Úc, trong lúc đó không quên nhặt một cây gậy gỗ. "Nói cho tôi biết, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?" Chỉ là một NPC mà có thể kích hoạt hệ thống trò chơi mở ra tuyến phụ?
Từ trong miệng Đoan Mộc Úc, Thích Ngô đại khái hiểu được phó bản trò chơi này.
Tất cả NPC trong trò chơi kinh dị Cao đẳng An Cẩm đều là người chơi cũ.
Cho dù là nhân viên của Văn phòng Giáo vụ, hiệu trưởng hay chủ nhiệm lớp, họ đều là những người chơi không hoàn thành nhiệm vụ của mình, bị trò chơi buộc phải ở lại. Những người chơi này cuối cùng đã bị đồng hóa thành NPC của phó bản.
Từ đó có thể thấy rằng phó bản này đã nuốt chửng rất nhiều người chơi. Không quá khi nói rằng nó là một con quái vật ăn thịt người.
Mà Đoan Mộc Úc có đạo cụ mà anh ta đã giành được khi tham gia các trò chơi trước đó, sự xuất hiện của Thích Ngô đã phá vỡ các quy tắc của phó bản nên anh ta mới được thức tỉnh.
"Quy tắc của trò chơi này là gì?" Thích Ngô hỏi.
"Ách... có lẽ cậu không biết, dù sao thì trong trò chơi này chưa bao giờ có người chơi nào có thể vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, giành được hạng nhất như cậu." Bọn họ kiểm tra không được hạng nhất nên không qua màn được, bởi vì bọn họ không nghĩ đến việc giành hạng nhất là sẽ được qua màn sao?
Nói đến cùng thì bọn họ vẫn còn quá yếu, Thích Ngô nghĩ thầm.