Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Cóc NPC Game Kinh Dị

Chương 2: Cao đẳng An Cẩm: Bạn cùng phòng chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hành lang bên ngoài phòng ký túc xá không ngừng vang lên những âm thanh thùng thùng, như có người co một chân đang nhảy lên nhảy xuống. Thích Ngô hoàn toàn tỉnh táo, cậu lặng lẽ đi đến cửa, áp tai vào cửa phòng ngủ.

Âm thanh ngoài cửa dần trở nên có quy luật, trong màn đêm tĩnh mịch có vẻ phá lệ kỳ dị.

Ngay lúc Thích Ngô đang do dự nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh có quy luật kia đã tới trước cửa và dừng lại.

Trong bầu không khí chết chóc, Thích Ngô biết rõ giữa cậu và con quái vật chỉ được ngăn cách bởi một cánh cửa mỏng manh.

Nhưng tình huống càng cấp bách, Thích Ngô càng bình tĩnh.

Tay nắm cửa vặn vẹo, con quái vật đang tiến vào.

Thích Ngô nhìn Nhậm Khi vẫn còn đang ngủ say, lặng lẽ lùi lại một bước trốn phía sau cánh cửa, để cho quái vật tiến vào. Âm thanh thùng thùng vang lê, cùng tiếng tim đập của cậu hòa làm một nhịp.

Thích Ngô từ phía sau cánh cửa nhìn ra, nguồn gốc của âm thanh thùng thùng là một bức tượng điêu khắc. Đúng như cậu đoán, mục tiêu của những bức tượng đó không phải cậu, mà là Nhậm Khi vẫn đang ngủ say.

Trước mắt hiện lên giao diện bảng điều khiển.

[Chúc mừng bạn đã mở khóa thành tích mới!]

[Tên quái vật: Tác phẩm điêu khắc hình người]

[Khả năng của quái vật:? ? (Yêu cầu khám phá)]

[Điểm yếu của quái vật:? ? (Yêu cầu khám phá)]

Thích Ngô nhìn qua, những tác phẩm điêu khắc đó đều là những học sinh mà cậu đã gặp qua, thậm chí trong đó có người đã từng cùng cậu nói chuyện. Nhưng hiện tại sắc mặt bọn họ đều rất hung dữ, ánh mắt dán chặt vào Nhậm Khi đang ngủ ngon lành trên giường gỗ.

Tác phẩm điêu khắc quá nhiều, không ngừng tràn vào, phòng ký túc xá nho nhỏ chẳng mấy chốc đã chứa đầy các tác phẩm điêu khắc bằng đá, bị vây ở trung tâm là Nhậm Khi, Thích Ngô trốn ở sau cánh cửa không thể nhìn rõ, chờ đến khi cậu nhìn thấy thì Nhậm Khi đã biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng đá.

Sau đó, đám tượng lần lượt đi ra ngoài, tiếng thùng thùng lại vang lên, đi ở cuối cùng là Nhậm Khi.

Thích Ngô nhìn sang, mới phát hiện biểu tình Nhâm Thạch khác hẳn những con quái vật hung ác kia, trên khuôn mặt là vẻ vui cười lẫn khóc thút thít, mồi hồi hoảng sợ một hồi dữ tợn.

Bảng điều khiển lại xuất hiện.

[Tên quái vật: ? ?]

[Khả năng của quái vật: ? ?]

[Điểm yếu của quái vật: ? ?]

Ba cái liên tiếp đều là dấu chấm hỏi, cũng không có lời nhắc nhở yêu cầu khám phá ở phía sau.

Này cũng là quái vật hả? Thích Ngô trong lòng nghi hoặc.

Nhưng điều khiến cậu càng bối rối hơn là tại sao con quái vật lại chỉ nhắm vào Nhậm Khi? Cậu có thể chắc chắn rằng mình không biến thành tượng hoàn toàn không phải là do trốn phía sau cánh cửa.

Lăn lộn một phen thì trời cũng đã gần sáng, Thích Ngô nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sau đó mới đi đến căng tin.

Dọc đường đi, số lượng học sinh mới quả thực đã giảm đi rất nhiều, cho nên tiêu chí để quái vật chọn mục tiêu tấn công là gì?

"Tối qua cậu có nghe thấy không? Tiếng khóc cực kỳ thảm thiết."

"Đúng vậy, khóc đến tận khuya, muốn ngủ cũng không ngủ được."

"..."

Hai người đi ngang qua Thích Ngô, cậu tình cờ nghe được họ nói chuyện.

Tiếng khóc? Đêm khuya? Điều này không hề giống với những gì cậu gặp.

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hôm nay là ngày khai giảng chính thức, cậu phải vội đến lớp, cậu vẫn nhớ về giá trị thù hận của giáo viên chủ nhiệm là 63 nha, cậu không thể lại đắc tội người ta.

Thích Ngô theo trình tự tìm đến lớp dành cho học sinh mới, vừa ngồi xuống, giáo viên chủ nhiệm đã đi tới cửa.

Thích Ngô nhìn qua, bảng điều khiển lại xuất hiện.

[Thông tin NPC đã được cập nhật]

[Tên NPC: Giáo viên chủ nhiệm]

[Giá trị thù hận của NPC: 0]

[Giá trị hảo cảm của NPC: 35]

[Giới thiệu chính về NPC: Trong bài thi tuyển sinh ngày hôm qua, bạn không dùng thủ đoạn gian lận, hơn nữa còn đạt được hạng nhất trong kỳ thi, thu hoạch được sự yêu thích của giáo viên (giáo viên luôn rất khoan dung với học sinh học sinh có thành tích tốt nha ~)]

Nhắc mới nhớ, cậu còn chưa biết mình thi được bao nhiêu điểm đâu, đứng thứ nhất? NPC ở đây hơi yếu a.

"Đứng đầu kỳ thi tuyển sinh ngày hôm qua là bạn Đại Chùy, được 93 điểm, mọi người vỗ tay!"

Tiếng vỗ tay vang lên chưa đầy năm giây, chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta nghênh đón bài kiểm tra nhập học chính thức đầu tiên."

"Thời gian thi là 60 phút, đề thi là thiên văn học. Bây giờ bài thi bắt đầu, thí sinh bắt đầu làm bài."

Thích Ngô bị sốc trong giây lát.

Mở tờ giấy ra, câu hỏi đầu tiên: Phương hướng quay của sao Kim, giải thích nguyên nhân. Câu thứ hai: Trong 8 hành tinh, hành tinh nào có tốc độ quay nhanh nhất, tính chu kỳ quay của nó.

……

Thích Ngô vỗ vỗ mặt, ngửa đầu nhìn trời, giây tiếp theo cậu tiếp nhận hiện thực, cầm bút điên cuồng tính toán.

Sau khi thi xong, Thích Ngô đầu váng mắt hoa, bàng hoàng đi theo đám đông đến nhà ăn, còn chưa ăn được hai miếng đã hết thời gian. Thời gian ăn trưa chỉ có năm phút.

Buổi chiều còn có một kỳ thi quan trọng khác, môn thi là hóa học, Thích Ngô là một sinh viên ban khoa học tự nhiên, tuy các câu hỏi có hơi quá mức nhưng cũng không rắc rối cho cậu như buổi sáng. Thích Ngô phát hiện, lần kiểm tra này số người tham gia đã ít đi.

Đến giờ cơm chiều, Thích Ngô rút kinh nghiệm, chạy đến căng tin trong chưa đầy một phút, đúng như cậu đoán, thời gian ăn tối vẫn chỉ có năm phút.

Ban đêm, Thích Ngô cố gắng chống đỡ cơ thể và bộ não mệt mỏi, duy trì sự tỉnh táo, cậu muốn kiểm tra thư viện và phòng giáo viên sau khi tắt đèn.

Suốt thời gian ban ngày, Thích Ngô không nhìn thấy bất kỳ tượng điêu khắc nào.

Số lượng tác phẩm điêu khắc ngày càng nhiều, nếu không có không gian lớn thì không thể chứa được chúng. Số người càng ngày càng ít, Thích Ngô không dám cá rằng mình sẽ sống sót cuối cùng, chỉ có thể giải quyết những chuyện này càng sớm càng tốt.

Thừa dịp tác phẩm điêu khắc hình người còn chưa xuất hiện, Thích Ngô thuận lợi né được tầm mắt của dì quản lý ký túc xá.

Thích Ngô vừa đi vừa nhớ lại sơ đồ bản vẽ của Cao đẳng An Cẩm, trên đường đi ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài người có động tác cứng đờ như những con rối gỗ.

Thư viện ban ngày nhộn nhịp người qua lại nhưng ban đêm lại vắng tanh, không một bóng người. So với phòng ký túc tùy thời có thể bị tác phẩm điêu khắc hình người xông vào bất cứ lúc nào, trong khoảng thời gian ngắn, Thích Ngô không biết là nơi nào đáng sợ hơn.

Cố nén cổ cảm giác không khỏe, Thích Ngô bắt đầu tìm kiếm từ tầng một của thư viện.

Lối vào thư viện là một cánh cửa kính, ban đêm không có ánh sáng. Chờ đến gần, cậu mới phát hiện, bên trong toàn bộ là tác phẩm điêu khắc.

Bây giờ vẫn chưa đến 12 giờ, những tác phẩm điêu khắc này rõ ràng đang ở trạng thái ngủ đông. Cố nén cảm giác khó chịu, Thích Ngô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, những tác phẩm điêu khắc dày đặc này bắt đầu chuyển động.

Ban đầu, nhóm tác phẩm điêu khắc nhắm mắt, như thể đang ngủ, nhưng khi Thích Ngô đẩy cửa ra, các tác phẩm điêu khắc hình người dường như thức dậy cùng một lúc, hàng trăm con mắt màu xám trắng mở ra cùng lúc, nhất trí nhìn về phía Thích Ngô.

Da đầu Thích Ngô tê dại, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mặc dù các tác phẩm điêu khắc mở mắt nhìn, nhưng lại không hề di chuyển.

Gần như ngay lúc cậu đi vào, đóng cửa lại, những bức tượng điêu khắc liền nhắm mắt, đến lúc này Thích Ngô mới hiểu được, cánh cửa này như một cái chốt mở, nhưng làm sao để các bức tượng cử động thì Thích Ngô chưa rõ ràng lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »