Chương 1: Tham gia mới có thể thắng

"Tí tách, tí tách" Mưa rơi không ngừng, ngoài cửa sổ ô tô xẹt qua một đạo tia chớp, theo đó là tiếng sấm ầm ầm kéo đến.

Thích Ngô ngồi trên xe buýt, bất mãn vặn vẹo một chút, như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên mắt mở to.

Trong trí nhớ, cậu nhớ là mình đã lên giường đi ngủ, như thế nào lại ở trên xe buýt? Cậu dùng sức nhéo cánh tay, đau quá, đây không phải là mơ.

[Xin chào người chơi, hoan nghênh đến với trò chơi trốn thoát kinh dị]

Trước mặt Thích Ngô xuất hiện một cái màn hình nửa trong suốt, đây là cái gì? Cậu quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, hình như chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy nó.

[Bởi vì bạn đáp ứng các điều kiện cơ bản của người chơi, đối với việc khai phá viện phúc lợi mãnh liệt không cam lòng, phù hợp điều kiện mở ra phó bản trò]

Thích Ngô nhớ lại, trước khi chìm vào giấc ngủ cậu quả thật đã nghĩ đến chuyện này, nhưng cậu là một sinh viên năm tư vừa tốt nghiệp đại học còn chưa kiếm được việc làm, một không có tiền, hai quyền lực, ba không có mối quan hệ, có lòng như không có sức.

Trước đây cậu từng nghĩ đến chuyện trộm cắp lừa đảo, với chỉ số IQ của cậu thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng chị Xuân đã dặn cậu không thể làm những việc đó, Thích Ngô dành từ bỏ.

Vậy phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể ngăn viện phúc lợi không bị khai phá?

Bảng điều khiển dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của Thích Ngô, xuất hiện thêm vài dòng chữ.

[Tham gia trò chơi, sau khi qua màn không chỉ có thể thu hoạch được điểm mà còn có thể có kỳ ngộ. Lưu ý: Điểm có thể được đổi lấy hết thẩy mọi thứ nha ~]

Thanh "Đồng ý" xuất hiện cuối bảng điều khiển, Thích Ngộ không ngốc, bảng điều khiển chỉ nói qua màn thì có thể có điểm và kỳ ngộ, chứ không nói không qua màn thì sẽ như thế nào, nhưng có thể đoán được không qua màn chính là chết.

Nhưng chết thì đã sao, trong hiện thực nếu chết thì viện phúc lợi vẫn như cũ bị khai phá, chị Xuân cũng sẽ không vui. Tham gia trò chơi này, không biết là sống hay chết, nhưng nếu là sống, viện phúc lợi có thể được bảo vệ, chị Xuân cũng sẽ không thương tâm.

Vì vậy Thích Ngô không chút do dự nhấn nút "Đồng ý".

[Phó bản trò chơi đang tải...tải hoàn tất]

[Tên phó bản: Cao đẳng An Cẩm]

[Chế độ: 1 người]

[Cấp bậc người chơi: F (cấp bậc được chia làm A - F, bạn thích hợp làm đồ ăn nhất ~)]

[Nhắc nhở ấm áp: Phó bản này không thân thiện với người chơi mới, tỷ lệ tử vong là 92% (tỷ lệ tử vong: giá trị tinh thần về 0, mất đi ý thức, biến thành quái vật trong phó bản)]

Thích Ngô đem từ trên xuống dưới nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại sau chữ F, cậu thấy cần thiết phải để hệ thống này một lần nữa đánh giá lại cấp bậc của mình.

Xe buýt lắc lư lảo đảo, dù chỉ là trong trò chơi, nhưng Thích Ngô vẫn như cũ bị cách lái xe này làm cho có chút say.

Không biết qua bao lâu, xe buýt cuối cùng cũng dừng lại, Thích Ngô theo dòng người bước xuống, phía trước xuất hiện một người phụ nữ mặc sơ mi trắng cùng chân váy đen.

Tầm mắt Thích Ngô đảo qua, bảng điều khiển lần nữa hiện lên.

[Tên NPC: Giáo viên chủ nhiệm]

[Giá trị thù hận của NPC: 63 (giá trị thù hận càng cao thì càng dễ trở thành mục tiêu bị tấn công)]

[Giới thiệu chính về NPC: Vào một năm trước, bạn bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang gian lận trong kỳ thi tuyển sinh, đây là kỳ thi tuyển sinh lần thứ hai, chúc bạn may mắn ~]

Thích Ngô: "......" Cậu có đôi khi cảm thấy trò chơi này rất nhân tính hóa, tỷ như trong tình huống này, hệ thống thế mà chúc cậu may mắn, lộ ra cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Chào mừng đến với trường Cao đẳng An Cẩm, tôi là giáo viên chủ nhiệm, hiện tại xin mời cậu theo tôi đi tới tòa nhà dạy học để làm bài kiểm tra đầu vào cho sinh viên năm nhất." Giáo viên chủ nhiệm nói xong, trong lúc xoay người, ánh mắt hung hăng liếc Thích Ngô một cái.

Thẳng đến lúc này Thích Ngô mới cảm nhận được ác ý đến từ NPC, xem ra giá trị thù hận 63 còn có thể chấp nhận được, cậu cho rằng ít nhất cũng phải xông vào đánh cậu một trận.

"Thích đại chùy, kỳ thi này chuẩn bị sao rồi? Ông nếu lại gian lận, sẽ không còn cơ hội nhập học nữa đó."

Thích Ngô nhìn sang người đang đứng bên cạnh, bảng điều khiển hiện lên.

[Tên NPC: Nhậm Khi (huynh đệ tốt của bạn)]

[Giá trị thù hận của NPC: 72]

[Giới thiệu chính về NPC: Ở kỳ thi trước, hai người cùng nhau gian lận, nhưng chỉ có bạn là người duy nhất bị bắt]

Thích Ngô hơi nhướng mày, cùng nhau gian lận nhưng chỉ có cậu bị bắt, vậy mà giá trị thù hận cao tới những 72, người anh em này hận cậu lắm nha.

“Đại chùy, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Nhậm Khi rất tự nhiên vòng tay qua vai hắn.

Thích Ngô cố gắng hết sức bỏ qua cái tên "Đại chùy", nói: "Mặc cho số phận đi."

Một đường nói chuyện với nhau, Thích Ngô ngạc nhiên phát hiện thì ra cậu là phú nhị đại nha, ngày thường vừa kiêu căng tùy hứng vừa không có đầu óc, khó trách kéo theo nhiều người ghét như vậy.

Thông qua nói chuyện với Nhậm Khi, Thích Ngô biết được Cao đẳng An Cẩm luôn là trường học đứng đầu, học sinh ở đây luôn có điểm số và lễ nghi ở mức cao nhất trong số tất cả các trường. Cao đẳng An Cẩm tuyển sinh ba năm một lần, nhưng năm nay không rõ vì lý do gì mà lại mở thêm một đợt tuyển sinh, đây cũng là lý do Thích Ngô có thể lại một lần nữa tham gia làm bài thi.

"Thời gian kiểm tra là 60 phút, phạm vi là tổng hợp. Mọi hành vi gian lận đều bị cấm trong phòng thi."

"Bài thi bắt đầu ngay bây giờ, thí sinh bắt đầu làm bài."

Thích Ngô mở bài kiểm tra ra, bên trong đều là những câu hỏi khó, bao gồm toán cao cấp, vật lý, hóa học, địa lý...

60 phút trong phòng thi trôi qua nhanh chóng, chờ tới khi Thích Ngô viết xong chữ cuối cùng, tiếng chuông vừa vặn vang lên. Trên trán cậu là một tầng mồ hôi mỏng, cậu đã lâu không làm bài kiểm tra có độ khó như thế này.

Thi xong, cậu được một giáo viên dẫn đến ký túc xá, trùng hợp chính là, cậu và Nhậm Khi lại ở cùng một phòng.

Giá trị thù hận 63 thì bị liếc mắt một cái, nói vài câu ác ý. Vậy thì giá trị thù hận 72 có thể làm ra hành động gì đây? Thích Ngô có chút tò mò.

Tuy rằng Cao đẳng An Cẩm vẫn luôn là trường học hàng đầu, nhưng môi trường ký túc xá thực không dám khen tặng, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và mục nát, các góc đầy những lớp tường bong tróc.

"Thật trùng hợp nha Đại chùy, chúng ta ở chung một ký túc xá." Nhậm Khi nhìn thấy Thích Ngô thì vô cùng hưng phấn, nhưng mà có thật lòng không thì không biết được.

"Ai, đề thi tuyển sinh càng lúc càng khó, tôi làm không nổi. Vừa rồi tôi không thấy ông gian lận trong bài thi, ông làm được không?"

Thích Ngô nhìn biểu tình khóc không ra nước mắt của Nhậm Khi, như là bị ủy khuất lớn lắm. Nhưng cậu còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài đã vang lên giọng nói của quản lý ký túc xá: "Một phút nữa tắt đèn, còn bây giờ thì giữ im lặng!"

Thật tốt, cậu không cần phải nghĩ đến việc kiếm cớ để lừa Nhâm Khi.

Thích Ngô nằm trên tấm ván giường mốc meo, nhìn chằm chằm vào trần nhà tróc sơn, suy nghĩ về những sự kiện kỳ

lạ xảy ra ngày hôm nay.

Mặc dù kỳ quái, nhưng ngoại trừ bài kiểm tra, dường như không có quái vật hay sự kiện đáng sợ nào xảy ra, đây không phải là trò chơi sinh tồn sao? Những con quái vật đâu? Khủng bố đâu? Ngoài việc bị NPC liếc, bị nói móc hai câu, Thích Ngô thực sự không cảm thấy trò chơi này đáng sợ ở chỗ nào.

Thích Ngô nghĩ nghĩ, không biết thϊếp đi lúc nào.

Nửa đêm, Thích Ngô đột nhiên tỉnh dậy.

Mơ mơ hồ hồ, cậu dường như nghe thấy âm thanh thùng thùng, như có vật nặng nào đó đập trên sàn.