Chương 9

Ngay lúc tôi đang bối rối, khuôn mặt của Giang Dư An đỏ lên rõ rệt. Anh ấy nhìn tôi với vẻ khó tin.

Cậu ấy lắp bắp, toàn thân run run: “Cậu… cậu cho phép tôi hôn cậu á?” Lúc này anh mới tỉnh táo lại.

Tôi nhướng mày, trực tiếp hỏi lại cậu ta: "Không muốn à? Không phải cậu thích tôi sao?"

Lúc này Giang Dư An lại càng thêm thẹn thùng, cả mặt đều đỏ hết rồi. Cậu ta không có cách nào nói chuyện nổi, chỉ có thể gật đầu thật mạnh. Xấu hổ quá đi.

Đơn giản thôi. Tôi đi tới gần cậu ấy, ôm cổ rồi trực tiếp hôn lên. Cánh môi nóng bỏng của tôi, nhẹ nhàng chạm vào cổ Giang Dư An.

Chỉ trong nháy mắt, tôi đã cảm nhận được hô hấp của Giang Dư An hoàn toàn trở nên hỗn loạn. Tay cậu ấy thì không biết nên đặt ở đâu.

Một lúc sau, dường như cuối cùng cậu ấy cũng tìm lại được hơi thở, nói với tôi: "Chậm lại...chậm lại."

Tôi cười càng tươi hơn: “Giang Dư An, không ngờ cậu lại dễ xấu hổ như vậy đó nha~”

Giang Dư An đỏ mặt không nói gì, nhưng tay thì vẫn giữ chặt tôi không chịu buông ra.

Hai chúng tôi đan mười ngón tay vào nhau, đi trên bờ biển một lúc, cho đến khi mặt trăng cách mặt biển càng lúc càng cao. Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể...

Đưa tôi về nhà trước.

Lúc đến cửa nhà tôi, Giang Dư An mới miễn cưỡng buông tay tôi ra.

"Chúc ngủ ngon." Tôi nói và hôn nhẹ lên mặt Giang Dư An một cái. Giang Dư An lập tức lại đó mặt trở lại: "Ngủ ngon... ngủ ngon..." Nói xong anh lập tức quay người, bước cùng tay cùng chân đi về.

Quên đi, tôi phải để cho trúc mã ngốc nghếch của tôi tiêu hoá hết chuyện này đã.

Về đến nhà, bố mẹ tôi vẫn chưa về. Đi mua sắm cả ngày nên tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị điện thoại của dì Lê đánh thức.

"Mạn Mạn à, hôm qua sau khi dì về nhà, con và Dư An đã đi đâu thế? Sao sau khi thằng nhóc này trở về, cứ như người mất hồn thế này? Dì hỏi nó mà nó cũng không chịu nói.” Giọng điệu của Lê phu nhân, so với lúc tôi bắt cóc Giang Dư An thì có vẻ lo lắng hơn nhiều.

Có thể thấy được, trạng thái của Giang Dư An thật sự có chút bất ổn.

Nhưng nghĩ đến lý do thì dù có mặt dày đến mấy cũng không thể không đỏ mặt.

Tôi cũng không thể nói cho mẹ Giang Dư An biết là do tôi hôn Giang Dư An, cho nên mới khiến Giang Dư An mất hồn mất vía như vậy. Như vậy sẽ làm tôi mất mặt lắm.

Tôi nhanh chóng tìm đại một cái cớ: "Dì Lê, Giang Dư An không sao đâu. Có thể là do ngày hôm qua chúng con nói chuyện về đời người, cậu ấy vẫn đang suy nghĩ sự tình, cho nên thoạt nhìn dì mới cảm giác cậu ấy như bị mất hồn mất vía."

"Thật sao? Nhưng dì nghĩ nó thật sự có chút gì đó không ổn. Nhưng con nói đúng, có về như nó đang suy nghĩ về vấn đề gì đó." Bà Lê nói, có vẻ cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

“Dì yên tâm đi, Giang Dư An nhất định không sao đâu. Nếu có chuyện gì thì đến lúc đó con sẽ giúp dì nói chuyện với cậu ấy nhé.” Tôi nhanh chóng nói trấn an dì.

Dưới sự cố gắng của tôi, cuối cùng dì Lê cũng bị tôi lừa, không còn vướng mắc chuyện này nữa.

"Được rồi, sắp đến giờ diễn ra concert rồi, đến lúc đó hai đứa trẻ tuổi các con phải chơi thật vui vẻ đó nha. Nếu Giang Dư An có gìbất thường, con nhất định phải nói cho dì biết trước tiên nhé." Dì Lê bất an căn dặn. Tôi nhanh chóng đồng ý.