Chương 8

“Dùng bữa tiếp đi!” Tôi gắp một đũa thức ăn, trực tiếp nhét vào miệng Giang Dư An. “Mạn Mạn, cậu muốn giế t tôi hả?” Giang Dư An thống khổ nhìn tôi.

Cậu ấy không giỏi ăn cay lắm.

Nhưng tiếc thay, tôi lại ăn cay rất tốt. Vì thế mỗi lần chúng tôi đi ăn, luôn luôn có một đĩa đồ ăn rất cay.

Mà thói quen nhỏ của tôi là chỉ cần Giang Dư An nói điều gì khiến tôi không vui, chọc tới tôi, tôi liền lập tức đút ớt cho cậu ta ăn.

"Yên tâm, không chết được đâu. Nếu cậu biến thành xúc xích, tôi sẽ cho cậu mượn tủ lạnh nhà tôi miễn phí." Tôi nhướng mày, ý chỉ hôm nay cậu nhất định phải ăn.

Giang Dư An nhìn tôi, cuối cùng vẫn ăn.

Đương nhiên, cậu ấy phải uống vài ngụm canh sườn mới bình tĩnh lại được. Tôi bị dáng vẻ của cậu chọc cười, rốt cuộc cũng không còn thấy khó chịu như trước nữa.

Tôi cười ra tiếng, tâm tình Giang Dư An dường như cũng khá hơn không ít: "Mạn Mạn, lát nữa tôi dẫn cậu ra bờ biển đi dạo một chút nhé." Mấy ngày nay, vì chuyện trong nhà mà sứt đầu mẻ trán nên tôi dứt khoát đồng ý.

Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, mặt trời vừa lặn, phía biển xa vẫn còn vài tia nắng chiều, thoạt nhìn thực sự rất đẹp.

Bên tai tôi là tiếng sóng lên xuống theo thủy triều, hết đợt này đến đợt khác, tiếng sóng này đến tiếng sóng khác. Nghe tiếng sóng, tâm hồn tôi giờ phút này cũng dần bình tĩnh lại.

Hai chúng tôi sánh bước đi trên bờ biển, gió biển thổi vào khiến chúng tôi đều có chút mông lung.

“Mạn Mạn, chuyện nhà cậu, tôi đều biết. Cậu yên tâm, nhất định sẽ không sao đâu. Chú Vu làm việc nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ giải quyết được mối nguy lần này.”

“Cậu có thích cái gì, muốn ăn gì thì cứ nói thẳng cho tôi biết, tôi có thể dẫn cậu đi.” Giang Dư An từ từ nói, cậu ấy cân nhắc rõ ràng mọi mặt của tôi. Tôi nghe, nhưng bây giờ, tôi không thể nghĩ ra một lời nào.

Có thể là do ánh trăng quá mức mê người, tôi nhìn khuôn mặt lờ mờ của Giang Dư An lại đột nhiên cảm thấy có chút động lòng. Mấy cô gái kia quả là nói không sai, Giang Dư An rất đẹp trai.

Chỉ là lúc trước chúng tôi ở cùng nhau quá vô tri, nên làm tôi xem nhẹ nhan sắc của Giang Dư An. Bây giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra Giang Dư An đẹp trai hơn bất cứ người nào.

“Giang Dư An.” Tôi gọi một tiếng.

“Hả?” Giang Dư An quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhưng rất chăm chú nhìn tôi.

Xa xa là ánh trăng mờ ảo, gần hơn là khuôn mặt đẹp trai đến mức làm người và thần oán giận của trúc mã.

Không biết có phải do bầu không khí đã được nâng lên hay không, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi. Giang Dư An càng tò mò hơn, đi đến gần tôi, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói: “Trên mặt cậu không có dính gì cả, yên tâm đi.”

Tôi......

Cậu ta là một khúc gỗ à!?

Cũng đúng. Nếu như không phải có một cái đầu gỗ, thì hắn làm sao có thể lớn lên đẹp trai như vậy mà vẫn độc thân hơn hai mươi năm được chứ.

Tôi bất lực thở dài, đi thẳng vào vấn đề: “Con gái nhắm mắt lại nghĩa là yêu cầu cậu hôn cô ấy đấy.”

Giang Dư An gật đầu: "Ồ, tôi hiểu rồi."

Sao bình tĩnh dữ vậy chời?

Tôi hoài nghi nhìn Giang Dư An. Chẳng lẽ cảm giác lúc trước của tôi đều là sai, đó hoàn toàn chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi?