Chương 6

Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi cũng không ngờ hai người chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, vẫn không có xích mích gì. Giang Dư An cũng trở thành người bạn lâu năm nhất của tôi.

Tôi và dì Lê trò chuyện, phần lớn thời gian dì ấy đều nói về một số chuyện Giang Dư An đã làm ở nhà. Mặc dù tôi và Giang Dư An là trúc mã, nhưng những chuyện của cậu ấy khi ở nhà, tôi cũng không biết. Tôi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại với Lê phu nhân một chút. Rất nhanh đã đến trung tâm thương mại.

"Đi thôi, Mạn Mạn, đã lâu rồi dì không đi mua sắm với một cô gái trẻ." Cô Lê trên mặt tràn đầy vui mừng, cứ như chuẩn bị đại sát tứ phương*.

(*ý là chuẩn bị mua sạch cái trung tâm của ngừi ta đó)

“Dạ được.” Tôi dìu Lê phu nhân đi vào, Giang Dư An đi theo sau hai người chúng tôi. Trực giác của tôi đúng là không lệch đi đâu được, dì ấy thật sự chuẩn bị đại sát tứ phương.

Hai chúng tôi mua rất nhiều đồ, Giang Dư An đi theo sau hai chúng tôi, trên người đeo túi lớn túi nhỏ. Bởi vì tướng mạo Giang Dư An khá xuất chúng nên dọc đường có không ít người liếc mắt nhìn lại.

“Thật là đẹp trai quá đi.”

Tôi nghe thấy tiếng của vài cô gái trẻ.

Cuộc trò chuyện không có gì khác ngoài những lời khen về sự đẹp trai của Giang Dư An. Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Dư An, cẩn thận suy nghĩ lời của cô bé. Khi Giang Dư An nhận ra tôi đang nhìn mình, cậu ấy lập tức mỉm cười rạng rỡ với tôi. Vẻ ngoài ngốc nghếch đó, thực sự không hợp với từ “đẹp trai” này tí nào. Chắc đám người này có vấn đề về mắt rồi quá.

Trong lòng tôi còn chưa kịp ch.ửi thầm thì có một cô gái sải bước đi đến chỗ chúng tôi. Cô ấy rụt rè nói.

"Xin chào, em có thể kết bạn Wechat với anh không ạ?" Cô gái mặc váy và nói chuyện đều rất dịu dàng.

Cô gái ấy nhìn thực sự rất giống hình mẫu chị gái nhà bên, rất xinh đẹp, nhưng tuổi còn trẻ nên mắt nhìn không được tốt cho lắm.

Giang Dư An bây giờ trông rất đẹp trai, nhưng chỉ cần hiểu rõ về cậu ấy, bạn chắc chắn có thể phát hiện ra rằng cậu ấy không giống như vẻ bề ngoài mà thực ra chỉ là một kẻ ngốc nghếch.

Lê phu nhân lên tiếng trước: “Thằng bé có vợ tương lai rồi.”

Nói xong còn kéo tay tôi để cho mọi người xem.

Cô bé nhìn tôi, mặt đỏ bừng, xấu hổ, không ngừng xin lỗi. Tôi bối rối nhìn dì Lê.

Không đúng, tôi trở thành con dâu tương lai của dì ấy từ khi nào vậy?

Như không nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, dì Lê nắm lấy tay tôi nói tiếp: “Đi nào, chúng ta qua đó xem xem”.

Khi chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, mọi người bắt đầu bàn tán. “Này, cậu có biết là Ca Vương sẽ đến chỗ chúng ta để tổ chức concert không?"

“Sân vận động của trường Đại học Khoa học và Công nghệ đã được bố trí xong, vé online cũng đã bán hết.” Tiếng bàn tán của người qua đường lọt vào tai tôi.

Ca Vương, idol của tôi. Trước kia, tôi có thể mua vé trực tiếp vào sân, ở vị trí đó tôi còn có thể đến gần idol của mình.

Nhưng bây giờ gia đình không còn tiền để tôi phung phí nữa. Tôi còn phải tìm cách giúp tình hình gia đình tôi tốt hơn một chút. Nghĩ đến đây, tôi thoáng thấy thất vọng.

Lê phu nhân nhìn thấy biểu cảm của tôi, lập tức quay đầu nháy mắt với Giang Dư An.

Giang Dư An hiểu ngay ý của mẹ mình, trực tiếp làm ảo thuật từ trong túi móc ra hai tấm vé. "Mạn Mạn, đây là vé concert tôi mua, cậu nhìn xem, là idol của cậu đó!" Giang Dư An đi tới trước mặt tôi, thần sắc cậu vô cùng nghiêm túc, giống như là một chú chó đang chờ được khích lệ: hãy nói gì đó đi vợ ơi...