Chương 5

Tôi nhìn vào tấm thẻ đó, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Mạn Mạn, mẹ tôi đưa cho cậu, cậu cứ cầm lấy đi.” Giang Dư An đi ra, rút

tấm thẻ nhét vào tay tôi.

Cái thẻ này đối với tôi mà nói thực sự chính là một củ khoai nóng bỏng tay.

Giang Dư An trong mắt tôi là một tên trúc mã ngốc nghếch. Bây giờ tôi cầm tiền vốn lấy vợ của cậu ấy, hình như có chút không ổn lắm.

Nhìn ra được sự xấu hổ của tôi, Lê phu nhân trực tiếp nói: "Con xem, hôm nay dì ra ngoài sớm, cũng không hẹn chị em gì. Hay là Mạn Mạn đi mua sắm cùng dì nhé? ”

"Được ạ." Nghe vậy, tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Đùa gì chứ, bây giờ dì ấy đã đưa cho tôi chiếc thẻ ngân hàng đó, đừng nói đến việc đi mua sắm thư giãn, dù dì ấy có lên núi đao, xuống biển lửa thì tôi cũng sẵn lòng đi cùng dì ấy.

“Còn con nữa, mau đi thay đồ đi.” Lê phu nhân nhìn đứa con trai của mình, vô cùng ghét bỏ.

“Dạ.” Giang Dư An cũng biết mình nên trở về thay một bộ đồ khác. Vừa hay nhà cậu ấy cũng gần đây nên cậu nhanh chóng chạy về nhà.

Còn tôi, vì là đi mua sắm với dì ấy nên đương nhiên tôi cũng không thể ăn mặc bê bối được.

Vì thế tôi chỉnh đốn lại trang phục một chút. Song ra ngoài thì thấy Giang Dư An đã thay quần áo xong, đang đứng bên cạnh mẹ cậu ấy.

Lê phu nhân hài lòng nhìn tôi: "Đi thôi, chúng ta đi mua sắm.”

“Dạ được.” Tôi gật đầu nói.

Ba người chúng tôi cứ như vậy đi đến trung tâm thương mại.

Giang Dư An lái xe, tôi và Lê phu nhân ngồi ở phía sau.

"Bây giờ nhớ lại, lần cuối cô gặp con là ở tiệc sinh nhật của người khác. Không ngờ bây giờ con đã lớn như vậy rồi." Lê phu nhân kéo tay tôi, bắt đầu hồi tưởng.

Tôi biết. Lúc trước mẹ tôi có một người bạn mở tiệc sinh nhật cho con mình, là bạn chung của mẹ tôi và Lê phu nhân. Đối phương đã mời hai người bọn họ.

Vì là tiệc sinh nhật của một đứa trẻ nên hầu hết những người đến tham dự đều mang theo con cái của mình.

Tôi và Giang Dư An cũng là gặp nhau vào lúc đó.

Lúc đó còn nhỏ, mới năm tuổi.

Khi ấy tôi đã cảm thấy thằng nhóc này rất đẹp trai, nhưng mà tôi cũng không có chủ động đi làm quen.

Nhưng sau đó, chúng tôi thực sự học cùng một lớp. Giáo viên còn xếp chúng tôi vào cùng một nhóm.

Lúc đó cậu ấy đang mặc một bộ vest nhỏ, rất nghiêm túc nhìn tôi nói: “Xin chào, tôi là Giang Dư An. Tôi đã gặp cậu ở buổi tiệc sinh nhật lần trước."

"Xin chào, tôi là Vu Mạn Mạn. Tôi biết cậu, cậu trai xinh đẹp." Khi đó tôi cũng rất nghiêm túc chào hỏi. Cứ như vậy, chúng tôi chính thức quen biết nhau.

Chỉ là tôi không nghĩ tới cậu bé đáng yêu đẹp trai như vậy, lại là một người ngốc nghếch ngọt ngào. Tôi nhớ khi còn bé, tôi nói trong cỏ dại kia có cỏ bốn lá. Giang Dư An liền tin tưởng không chút nghi ngờ, một mực ở trong bụi cỏ kia tìm đến khi trời tối mới chịu về.

Ngày hôm sau cậu ấy nói với tôi là: "Mạn Mạn, hình như tôi không may mắn như vậy, tìm cả đêm cũng không tìm thấy." Lúc ấy tôi sợ ngây người, không thể tin nổi nhìn Giang Dư An: "Đám cỏ kia căn bản không phải cỏ bốn lá, cậu đến đó làm sao có thể tìm được cỏ bốn lá?"

Lúc ấy câu ta mang vẻ mặt vô tội nhìn tôi: "Nhưng cậu nói trong đó có mà.”

Từ đó về sau, tôi cũng rất ít nói đùa với Giang Dư An. Tôi sợ lời tôi thuận miệng nói ra, cậu ta lại lần nữa tin là thật.