Tôi vẫn không ngừng nhìn Giang Dư An đầy đe doạ, vẻ mặt như muốn nói, nếu cậu không làm theo lời tôi, tôi sẽ ché.m cậu.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, Giang Dư An nghiêm túc nói về tình huống hiện tại: “Mẹ, con bị Mạn Mạn bắt cóc, cô ấy nói muốn…”
Lúc nói đến giá cả, Giang Dư An đột nhiên nhớ tới tôi còn chưa nói cần bao nhiêu tiền, lập tức hướng mắt nhìn về phía tôi.
"Muốn gì? Nói nhanh đi!" Giọng điệu của dì gấp gáp. Đó là chuyện bình thường. Dù sao khi biết con trai mình bị bắt cóc, bất kỳ người mẹ nào cũng sẽ không thể có tâm trạng tốt được.
Giang Dư An nháy mắt mấy cái với tôi như đang hỏi tôi muốn bao nhiêu.
Tôi còn chưa nghĩ ra nên dứt khoát giơ năm ngón tay, để Giang Dư An tự mình báo giá.
"Năm mươi triệu. Mạn Mạn nói mẹ phải cầm năm mươi triệu đến chuộc con. Nếu không, cậu ấy sẽ không thả con về, sẽ giếc con." Giang Dư An cầm điện thoại di động, nói rất nghiêm túc.
50 triệu?
Thằng nhóc này này cũng thật dám ra giá ha.
Nhưng mặc kệ những gì cậu ấy nói, nếu thực sự có thể cho tôi 50 triệu thì việc kinh doanh của gia đình tôi sẽ được cứu vãn.
Tôi có thể quay lại như trước đây rồi tiếp tục mua mua mua.
Nhưng dường như không có tiếng động nào phát ra trong điện thoại sau khi nghe giá.
Tôi tự hỏi không lẽ giá của tôi quá cao sao?
Nếu không, tại sao người dì vừa rồi còn đang quan tâm đến con trai mình lại đột nhiên im lặng thế này?
“Bây giờ con và Mạn Mạn đang ở một mình cùng một chỗ sao? "Một lúc sau người ở đầu dây bên kia mới tiếp tục hỏi.
“Vâng, cậu ấy trói con ở phòng khách. "Giang Dư An gật gật đầu, đáp.
Trên thực tế, ngoại trừ con dao gọt hoa quả có vỏ bảo vệ đang được cầm trên tay tôi, thì đến nửa sợi dây thừng tôi cũng không có.
Dù sao thì tôi cũng đâu có phải là kẻ bắt cóc chuyên nghiệp. Hơn nữa ở nhà tôi cũng không có thứ gì như vậy.
“Một mình?” Đầu bên kia điện thoại cao giọng một chút, sau đó nói: “Con trai, cơ hội tốt như vậy mà con cũng không nắm bắt được à?”
“Một nam một nữ ở chung một phòng, sao con còn không mau đem người ta về nhà làm con dâu cho mẹ?"
“ ? ”
Lời này càng nghe càng cảm thấy kì kì nha.
Tôi là kẻ bắt cóc đó! Có thể tôn trọng tôi một chút được không?
Tôi liếc qua cảnh cáo Giang Dư An. Nhưng không ngờ cậu ta lại tắt loa ngoài rồi tiếp tục khiêm tốn xin lời khuyên từ mẹ.
Đây là đang tự động bỏ qua luôn sự tồn tại của tôi?
Tôi mơ hồ nghe được đầu dây bên kia châm chọc, hình như còn truyền thụ kinh nghiệm nào đó?
Chẳng lẽ mẹ Giang Dư An cũng từng bị bắt cóc? Tôi sao có thể không tò mò về chuyện này chứ!
Nhưng mà tôi vẫn không nghe rõ được. Chỉ có thể thấy rõ biểu cảm đang thay đổi trên mặt Giang Dư An.
Lúc đầu cậu ấy còn bối rối, nhưng bây giờ Giang Dư An có vẻ như đã học được điều gì đó.