Bất Chợt Một Chiều Mưa


Kiến Quân đang hôn, chợt đẩy tôi ra, hỏi:

- Thanh Thanh, em làm sao thế?

Tôi lắc đầu:

- Không có gì cả.

Kiến Quân chăm chú nhìn tôi, như muốn tìm kiếm một cái gì đó. Rồi chàng nói:

- Nhiều lúc, tôi thấy em thật nhiệt tình, nhưng đôi lúc nó lạnh lùng làm sao đấy. Anh thấy em khác người thế nào ấy.

Tôi im lặng chẳng nói gì. Kiến Quân lại siết chặt tay tôi trong tay chàng chàng:

- Thanh Thanh, em có biết là... Anh yêu em lắm không?

Tôi gật đầu, chàng hỏi tiếp:

- Vậy thì... Em có yêu anh không?

Tôi không đáp. Bởi vì khuôn mặt của mẹ tôi không cho tôi đáp, tôi chỉ mở to đôi mắt nhìn. Quân có vẻ nóng nảy. Chàng kéo tôi sát bên chàng rồi nâng cằm tôi lên, hỏi:

- Nếu em cho là không biết, thì để anh nó cho em nghe nhé. Em yêu anh... Và anh sẽ dạy cho em biết tình yêu là thế nào? Em phải hôn anh thế này đây.

Rồi chàng lại cúi xuống. Cuồng nhiệt hôn lấy tôi, Quân làm tôi muốn nghẹt thở. Và cái phản xạ tự nhiên làm tôi phải vòng tay qua cổ chàng. Tôi thấy mình như chới với, bay bổng đến nơi nào đó. Nhưng rồi tôi lại rùng mình. Cái lạnh chạy dài trên sống lưng, làm tôi đẩy Quân ra. Tôi nhìn quanh khắp phòng tìm kiếm. Hình như mẹ đứng đâu đấy với đôi mắt nghiêm khắc nhìn tôi.

Kiến Quân hỏi:

- Em làm sao nữa vậy? Có chuyện gì chứ?

- Em cũng không biết- Tôi nói - Em cũng không biết tại sao nữa.

Kiến Quân nhìn tôi thật lâu, rồi không hiểu nghĩ sao, chàng nói:

- Thế này anh không chịu được, em có đồng ý là chúng mình đính hôn với nhau trước không?

Tôi lắc đầu, viện cớ:

- Chúng ta là anh em, không thể như thế được.

Quân trừng mắt:

- Tôi họ La còn em họ Từ, làm sao gọi là anh em? Vả lại mình nào có cùng dòng máu đâu? Tôi cũng đã nghiên cứu luật pháp rõ ràng. Chúng ta có thể kết hôn với nhau một cách hợp pháp, tự nhiên mà không sợ ai dè bỉu cả.

Tôi cũng biết chuyện đó nhưng tôi kiếm kế hoãn binh:

- Em còn nhỏ quá. Em thấy là tốt nhất chỉ nên lập gia đình sau khi đã tốt nghiệp đại học.

Kiến Quân nhìn tôi chau mày. Chàng suy nghĩ gì đó, rồi buông tôi ra, chàng nói:

- Thôi được, anh lên thành phố và mong là dịp nghỉ tết tới về đây sẽ thấy em đổi ý kiến.

Rồi chúng tôi đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sương, khi tôi còn chưa thức dậy thì Kiến Quân đã ra đi. Mãi tháng sau, khi dịp nghỉ tết đến chàng mới quay về.

Lúc trở về. Kiến Quân vẫn nuôi hy vọng. Nhưng thật ra thì cái tình trạng mâu thuẫn trong tôi vẫn không thay đổi. Kiến Quân càng nhiệt tình, tôi càng trốn lánh, càng sợ hãi. Mặc dù trong tiềm thức, tôi lại rất khao khát được gần chàng.

Tôi như một kẻ mà thần kinh có vấn đề. Một thứ tâm thần phân liệt. Lúc Quân hững hờ, thì tôi đau khổ nhớ nhung. Nhưng khi Quân tìm đến, thì tôi lại tìm cách lẫn tránh. Cái tình trạng đó càng khiến cho Quân bực tức, nóng nảy. Nhưng rồi khi cơn giận nguôi đi, Quân lại phải xin lỗi. Tôi thì càng lúc thấy tinh thần căng thẳng, tôi đau khổ, nhưng lại không thể bày tỏ cho Quân biết cái mặc cảm phạm tội khi quá thân mật với chàng. Khuôn mặt xanh xao của mẹ, hình như lúc nào cũng sẵng sàng hiện ra để trách cứ tôi.

Cứ thế tôi đau khổ.

Rồi ngày nghỉ tết lại qua. Cuộc sống trở lại phẳng lặng như cũ. Tôi dồn hết tâm trí vào việc học. Kết quả tôi tốt nghiệp cấp III đạt loại giỏi. Lại được tuyển thẳng vào trường đại học Thành Công. Trường đại học ở Ðài Loan, phần lớn theo chế độ nội trú. Nên bốn năm ở đại học, tôi ở luôn trong truờng. Thỉnh thoảng trong dịp hè tôi cũng có quay về Cao Hùng, và dĩ nhiên là có gặp lại Kiến Quân. Nhưng tình trạng mâu thuẫn về tình cảm giữa chúng tôi cũng chưa đuợc cải tiến. Khi tôi lên năm thứ hai, thì Kiến Quân cũng đã ra trường. Vì tôi, chàng đã bỏ mất một chỗ làm béo bở ở Ðài Bắc, để nhận một nhiệm sở khiêm tốn ở một xí nghiệp quốc doanh phía nam. Tôi biết Quân làm như vậy là để được gần gũi và để canh chừng tôi.

Bây giờ, vì tôi đã học đại học, nên Vỹ không phải kèm cặp bài vở cho tôi nữạ Nhưng anh chàng vẫn cứ đến, đến một cách đều hòạ Mỗi lần có tôi ở nhà, Vỹ cũng ghé qua. Không để làm gì. Chỉ ngồi trong phòng khách xem báo, nghe nhạc. Anh chàng thật lạ. Có thể ngồi như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Lẳng lặng không nói, không động đến ai.

Vỹ làm cả nhà tôi ngạc nhiên. Lúc đầu người nhà còn sợ Vỹ buồn. Ngồi tán gẫu với chàng. Nhưng sau thấy Vỹ hình như thích ngồi một mình hơn nên lại thôi. Gần như ai cũng thắc mắc Vỹ đến với mục đích gì? Vỹ trái lại như rất thoải mái khi được ngồi một mình trong phòng khách nhà tôi, nhưng cứ như vậy hoài thì Kiến Quân nghi ngờ. Có lần Quân bực dọc, nói toẹt với tôi:

- Cái anh chàng Nhất Vỹ này, chắc hắn đến đây vì em đấy.

- Vì em? sao hắn không lên tiếng?

Tôi cuời hỏi.

- Cần gì lên tiếng, người ta chỉ cần kiên nhẫn ngồi như vậy, lâu ngày là em sẽ phải xiêu lòng thôi.

Quân nói, tôi chỉ cuời. Làm gì có chuyện đó. Bởi vì trong đầu tôi, từ nào đến giờ chưa hề nghĩ đến chuyện có tình yêu với Vỹ. Cái anh chàng sống như chiếc máy. Lại không biết nịnh đầm. Ai yêu cho được? Kiến Quân khéo là đa tâm.

Và như để trắc nghiệm điều mình đã nghĩ. Sau đó, khi Vỹ đến nhà. Quân đã cố tình giả vờ như rất thân mật với tôi. Ðứng trước mặt Vỹ nói chuyện, Quân còn vòng tay qua người tôi, đôi lúc nắm lấy tay tôi cợt nhã.

Nhưng mà Vỹ vẫn tỉnh bơ, chàng cứ cắm đầu đọc báo như chẳng thắc mắc gì hết.

Sau mấy lần thử thách như vậy. Quân có vẻ yên tâm. Không còn để ý chuyện Vỹ đến nhà tôi nữa. Có lẽ Quân nghĩ Vỹ vì sống xa nhà nên thích có một điểm thân mật nào đó để ngồi chơi thôi.

Nhưng sự đời nào có bình thản như vậy. Có nhiều thứ phải đến đã đến, mà lại đến một cách bất ngờ nữa và nó lại không giống như ý ta.

Năm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học.

Sau bốn năm đại học, tôi đã trưởng thành.

Hôm ấy, cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách nói chuyện. Chuyện thì đủ thứ, sau cùng đề cập đến tình trạng của tôi và Kiến Quân.

Thật ra thì chuyện hai đứa gần như ai cũng biết. Chỉ thiếu một lễ cưới thôi. Bấy giờ tôi cũng đã trưởng thành, thì đề cập đến chuyện tác hợp cũng là một điều rất hợp lý.

Vậy mà không hiểu sao, tôi lại thấy căng thẳng. Khi cha tôi đưa ra ý kiến là lễ cưới nên cử hành càng sớm càng tốt. Tôi đã thấy như bị đe dọa. Tôi ngồi cuộn người trong ghế, cứ cắn miết cái móng tay. Mọi người thảo luận vui vẻ, còn tôi thì yên lặng. Có một bóng ma vô hình đâu đây, ngăn cách tôi với mọi người.

Sau đó, dì Huyên nói:

- Theo tôi thì, lễ cưới nên cử hành trong mùa thu là hay nhất. Không cần phải rình rang lắm cũng khỏi phải mua nhà riêng. Tòa nhà này khá rộng, ta chỉ cần nới rộng căn phòng của Kiến Quân ra gấp đôi là được. Cho chúng nó ở chung nhà với mình, có phải là đỡ buồn tẻ hơn không?

- Ý kiến của em khá hay, nếu chúng không phản đối ta thông qua. Chắc không còn vấn đề gì nữa chứ?

Cha nói và quay qua nhìn chúng tôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì thú vị lắm, người cười với dì Huyên, tiếp:

- Bây giờ mọi thứ coi như ổn cả, tôi chỉ còn một thắc mắc, mà không biết phải giải quyết làm sao đây.

Dì Huyên tròn mắt hỏi:

- Chuyện gì vậy anh?

Cha gãi đầu, rồi làm ra vẻ bức rứt:

- Chúng lấy nhau đã đành, nhưng mà sau này khi có con, bất luận con trai con gái gì cũng được. Nhưng lúc đó lũ cháu nó sẽ gọi ta là gì nè? Gọi là ông nội bà nội hay ông ngoại bà ngoại mới phải lẽ? Phải tính trước chứ bằng không chúng sẽ gọi lung tung.

Lời của cha khiến dì Huyên và Kiến Quân cười lớn. Chuyện buồn cười lắm ư? Tôi hết nhìn cha, nhìn dì Huyên rồi nhìn Kiến Quân. Khuôn mặt của mẹ tôi, ánh mắt trách móc và cái quan tài đen lại như hiện rõ trước mặt. Và chợt nhiên tôi thấy cái lạnh chạy dài trên cột sống. Tôi sợ hãi nhìn quanh tìm kiếm. Mồ hôi lấm tấm trên tráng. Tay tôi lạnh buốt. Và bất chợt, tôi đột ngột đứng dậy, rồi hét:

Thêm Bình Luận