Chương 73

Chương 73:

Hai tháng sau

Nàng cuối cùng cũng "vượt qua nỗi đau" lần trước, quyết định sẽ kí hợp đồng đóng phim lần này.

Thực tế nàng cũng không rõ nguyên do vì sao nàng lại được nam diễn viên nổi tiếng Nam Ji-woo đề xuất làm bạn diễn. Nhưng nếu nàng đã được một "minh tinh điện ảnh" đề xuất thì… nhận lời là đương nhiên.

Nàng vui vẻ khoe với cô, cũng là khoe với Cửu Thiên luôn bởi cậu ta đang ngồi ngay đó.

Nhắc đến Cửu Thiên, nàng không ngừng cảm ơn sự xuất hiện của cậu ta. Cũng là nhờ cậu ta mà tiếng Trung của nàng được cải thiện rất rõ ràng. Thậm chí là có phần lưu loát.

Vậy mới nói muốn học một thứ tiếng nào đó thì tốt nhất là giao tiếp với người bản ngữ. Chỉ một hai tháng được "kèm cặp" thì trình độ sẽ tăng lên đáng kể.

Rõ ràng là thế, không ngày nào trong suốt hai tháng nay mà Cửu Thiên không "mò" sang nhà "hàng xóm mình".

Công nhận cậu ta quả nhiều chuyện để nói. Nếu sang có giờ giấc thì không sao nhưng cứ cao hứng là cậu ta nhấn chuông cửa khiến cô nhiều lúc muốn phát điên.

Đỉnh điểm là một tuần trước, khi cô và nàng đang… thân mật. Đến "những phút cao trào" thì cậu ta điên cuồng nhấn chuông và gọi cửa. Cô giận đến đỏ mặt, còn nàng thì chỉ biết vừa cười vừa bất lực.

Có cậu ta, tuy có vui nhưng lại khá phiền phức thật.

Nàng phấn khởi, kể về kịch bản và dàn diễn viên "trong mơ". Bộ phim này hứa hẹn sẽ mang lại thành công không tưởng cho coi.

Cô và Cửu Thiên không hẹn, liếc mắt nhìn nhau.

– Tối nay chúng ta ăn mừng việc chị kí hợp đồng nhé! Hai người chọn nhà hàng đi, giờ chị phải đến công ty họp! Vậy nhé!

– Hảo! – Cửu Thiên khoái chí.

Chụt

Sau cái thơm má dành cho cô, nàng tươi tỉnh rời khỏi nhà. Cửu Thiên bĩu môi "dè bỉu".

– Ọe! Tôi đến nổi da gà!

– … Hm… Cậu cũng nên có bạn gái đi! Đừng chơi bời nữa!

Cô thản nhiên nhấp môi ly sữa nóng. Cửu Thiên nháo nhào, giọng hơi bực.

– Tôi đâu có chơi bời. Với cả, hừm… giờ con gái yêu nhau hết rồi, trước mắt tôi là bằng chứng này!

– Hm… tôi chỉ nói thế, còn tùy cậu. Cậu có làm gì tôi cũng không bận tâm!

Cô phất phất tay tỏ rõ quan điểm không thèm để ý đến cái người kia. Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng, vắt chéo chân, toát lên vẻ một công tử tự kiêu.

– Này!

– Nói đi!

– Tôi biết cậu cũng có suy nghĩ như tôi mà. Cậu suy đoán đi.

Cô đặt cốc sữa xuống bàn, đăm chiêu một chút rồi đối mắt với Cửu Thiên.

– Mới chỉ có "thế này" thì không thể nói trước được gì. Nhưng tôi dám chắc, không có gì là tự nhiên hết.

– Đúng là chưa tóm được cái gốc thì việc gì cũng có thể khiến người ta bất an.

– Ờ! Mà đi thôi!

– Ừ… ơ đi đâu?

– Kiếm nhà hàng nào đó rồi đặt bàn. Ban nãy cậu không nghe à?

– Ah. Hảo hảo! Tới liền.

Cửu Thiên bá cổ Ji-soo tươi tỉnh bước ra khỏi nhà.



– Thôi, thôi! Tôi xin cô, Lee Ji-soo, để tôi lái xe cho…..!

Két…két…két….

– Xê ra, đồ chết tiệt này.

(- Lái xe kiểu gì vậy?)

– Ôi mẹ ơi… Con xong rồi….

*

Nàng vui vẻ nhắn trả lời tin của cô. Cô đặt một bàn tại nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng ở Jung-gu. Nàng biết cô đặt ở khu vực này là vì nàng, bởi công ty của nàng ở Jung-gu mà. Cô vẫn luôn chu đáo như vậy khiến nàng rất hạnh phúc.

– Xem ra là bạn trai?

Nàng giật mình, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại.

Ji-hyo thản nhiên rửa tay tại bồn bên cạnh nàng. Nàng có lẽ đã hơi quá vui vẻ nên mới không để ý tý gì xung quanh. Kể cả có người bước tới bên cạnh cũng không hề hay biết.

Nàng không đáp, cất điện thoại vào túi rồi cũng đưa tay đến vòi nước tự động.

– Hoặc cũng có thể là…bạn gái?

Giọng khıêυ khí©h. Nàng khó chịu, trừng mắt nhìn sang bên cạnh.

– Cô muốn gì đây?

– Tôi không muốn gì ngoài việc chị buông tha cho Ji-soo. Cậu ấy còn trẻ, cả một tương lai đầy hứa hẹn. Chị chưa từng nghĩ đến điều đó sao?

Vòi nước bên phía Ji-hyo dừng lại. Giọng điệu nhẹ nhàng mà như "ma nữ" vậy. Trong đầu nàng chỉ nghĩ, đứa con gái trước mắt thật giả tạo.

– Cô lại muốn lôi tuổi tác ra để nói chuyện?

– Hừ. Có vẻ chị rất tự tin với bản thân!? Chị nên nhớ, cậu ấy là ai và có những ai vây quanh cậu ấy. Có thể giờ chị hấp dẫn được cậu ấy nhưng để xem chị có thắng nổi những cô nàng trẻ đẹp khác không. Chị đừng nghĩ l…

– Cô chẳng hiểu gì về em ấy hết! Vì cô là bạn của em ấy nên tôi không muốn nhiều lời với cô. Khi tôi vẫn còn tử tế thì tốt nhất nên biết điều. Giờ tôi còn có hẹn, chào!

Nàng lau tay rồi bỏ ra ngoài trước.

Ji-hyo nghiến chặt răng, tay siết chặt đến độ móng tay làm đã "tổn thương" đến da thịt.

"Chị ta… có gì hơn tôi chứ?"

*

Dù bực mình thế nào thì gặp được cô nàng cũng vui vẻ lên tỉ lần.

Liếc nhìn vào căn phòng sớm được đặt từ trước, nàng ra dấu cho nhân viên đừng mở cửa và quan sát từ ngoài.

Hình như là đang "cãi nhau" thì phải. Cái nhìn chăm chăm đầy thù địch kia không lẫn vào đâu được rồi. Việc này khiến nàng tức cười, quyết định rón rén mở cửa để nghe lỏm "cuộc vui".

– Cậu có biết cái xe đó bao nhiêu tiền không?

– Chứ không phải là cậu cứ giằng vô-lăng nên mới va quệt sao?

"Hả? Va quệt?"

Nàng kinh hãi liếc nhìn bộ dạng hai cái người mang bản tính trẻ con kia.

Nom có vẻ không thương tích, vậy là tốt rồi. Nhưng mà…. Hôm nay hai cái người này lại ăn mặc khá nghiêm túc.

Cả hai đều mặc Vest, nhìn vô cùng thuận mắt.

Nếu Cửu Thiên mang phong thái của một kẻ chơi bời bóng bảy thì cô lại rất lịch thiệp và nhã nhặn.

Mà hình như… là cùng một mẫu Vest thì phải.

Nàng giật mình nhìn kĩ lại. Đúng rồi, kẻ xọc, đen xám, y hệt nhau. Chỉ khác là dáng Vest của cô nữ tính và bớt thô hơn hẳn bộ của Cửu Thiên mà thôi. Cũng không có gì lạ vì dáng của cô là dáng Vest nữ mà.

Nhưng có nhìn ra sao thì cũng là "đồ đôi" mà.

Nàng nhịn cười đỏ hết mặt. Thế nào chốc nữa cũng có một câu chuyện "éo le" nào đó cho xem.

– Nếu tôi không làm thế thì đã mất cái gương phải rồi!

– Vậy cậu làm xong chuyện ngu ngốc đó thì khá hơn không? Gương trái cũng đâu có còn? Lại còn phải đền thêm tiền cho cái xe va phải. Đầu óc cậu thật tầm thường!

– Cái…cái gì? Nói cho cậu biết, nếu cậu không tranh lái xe thì đâu có chuyện này? Bằng lái còn chẳng có, nếu không phải tôi dùng TIỀN CỦA TÔI để bịp miệng thì cậu chết chắc rồi đồ nhạc sĩ ngu ngốc, bất tài!

Chí chóe như hai đứa con nít. Nàng cười, cũng nên ra mặt rồi.

– Hai người xem ra có một buổi chiều khá vui vẻ nhỉ?

– CHẾT TIỆT! (x2)

Cả hai đồng thanh, trừng mắt nhìn nàng. Nàng giật mình, tự nhiên bị "đối xử" như vậy liền tức giận, nhéo tai hai cái người "hỗn xược" kia một cái thật đau.

Mỉm cười "kinh dị" nhìn hai kẻ "tội đồ", nàng khoát tay như một nữ vương.

– "Trình bày" đi!



Nàng nghe xong mấy lời "trình bày" đầy khó chịu của cả hai thì bật cười như đứa ngốc.

Chuyện xe cộ coi như tạm thời hiểu từ ban nãy nhưng đến chuyện đυ.ng nhau ở đúng một cửa tiệm Vest nổi tiếng thì quả là éo le.

Rõ ràng đã tách nhau ra rồi mà không hiểu hai cái người này nghĩ gì lại có cùng ý tưởng sẽ vận một bộ Vest đến nhà hàng.

Nếu như gặp nhau trước khi thanh toán rồi thì không sao nhưng đằng này bóc sạch tem mác ra rồi mới gặp nhau. Đã "chán ngấy" cái mặt nhau thì chớ lại còn vận đồ "đôi", quả khiến người ta tức cười.

– Muốn ra sao cũng được, tôi chỉ mặc bộ này một lần thôi!

Cô hừ lạnh rồi phủi phủi cái áo Vest.

– Hảo! Chắc chắn tôi cũng vậy rồi!

Cửu Thiên không kém phần "long trọng", hừ lạnh rồi cúi xuống phủi mõm giày.

– Nào hai người, ngày hôm nay nên vui vẻ mới phải chứ?

Nàng nâng ly rượu vang. Hai kẻ kia lườm nhau đến đỏ lòm hai con mắt rồi mới chịu nâng ly lên.

Nàng cười tủm tỉm.

– Nào! Cụm ly!

*

– Thỏ con, em có kế hoạch gì rồi sao?

– Hửm? Sao anh hỏi vậy?

– Tại thấy em gần đây thường xuyên đăm chiêu.

– À, vậy sao? Em đăm chiêu như vậy liệu anh có giúp em không?

Ji-hyo ngồi trong lòng gã đàn ông to lớn, không ngừng đưa tay vuốt ve phần ngực.

Hưng phấn, gã đó vứt điếu xì gà xuống đất, bắt đầu hôn cô.

– Tất nhiên rồi!

*

Ba tuần sau

9 giờ sáng

Bính boong

Nàng khẩn trương khoác vội chiếc áo. Hôn cô một cái rồi cũng ra khỏi nhà.

Cửu Thiên và cô khá nhàn rỗi, thảnh thơi tựa lưng vào đầu giường rồi cùng xem phim.

Thực tế thì, người nhàn rỗi ở đây chỉ có Cửu Thiên thôi, cô rất bận bịu nhưng cái người phiền phức này cứ "mò" sang, cô đuổi cũng không đuổi được mà muốn ngồi làm việc cũng không yên nên quyết định là… "ăn không ngồi rồi" cùng cậu ta… "cho có đôi có cặp".

Không hẹn, cả hai đều liếc nhìn bóng lưng nàng đi khuất rồi lại liếc sang nhìn nhau.

– Hình như tôi hiểu rồi!

Cửu Thiên nhàn nhạt, cô gật gù đồng ý.

– Vậy ra mục đích là như vậy, có vẻ "người kia" cũng cao tay lắm.

Cậu ta cười huých vai cô rồi lại tập trung vào bộ phim đang dang dở.

– Hmmm….!