Chương 69

Chương 69:

Hàn Quốc vào tháng bảy, nóng như muốn bức người…

Cô ngồi thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, con ngươi không ngừng dao động.

Trong đầu cô không còn chút gì ngoài cay nghiệt. Điều hòa đã để nhiệt độ thấp đến mức người đối diện còn hơi rùng mình nhưng cô thì chẳng mảy may, thậm chí nhìn cô giống y chang một ngọn lửa đang cháy rừng rực.

Gần hai tháng yên bình, giờ rắc rối lại ập đến nàng, quả là khiến cô muốn gϊếŧ người mà.

Min-ho sợ hãi trước cái bộ mặt kinh dị của cô đến tột cùng. Bản thân anh ta đã uống đến ba cốc nước rồi nhưng dường như nó cũng chẳng giúp nhịp tim được đều hơn.

– Sao đến hôm nay em mới nhìn thấy thứ này?

Cô liếc nhìn Min-ho, anh ta giật bắn, môi lắp bắp run rẩy

– Không… không phải anh giấu. Đến hôm…hôm nay anh mới biết…Anh…

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Min-ho, cô thở dài một hơi. Cũng biết mình đang bức người kia, cô từ từ chỉnh lại tông giọng,

– Anh cứ bình tĩnh rồi nói!

Cô "mời" quản lý Cho cốc nước, đó cũng là cốc nước thứ tư của anh ta.

– Năm hôm nay thấy điệu bộ Min-kyung khá…k…khá lạ (ực) Nên anh đã chủ động theo dõi. Đại khái là năm bữa nay liên tục có người gửi bưu phẩm đến cho em ấy. Sẵn bữa nay em ấy vội ghi hình nên anh đã kiểm tra… thì em thấy đấy… anh… anh chụp lại hết rồi. Cũng không biết làm sao nên… lại nhờ em… Anh… anh xin lỗi. Anh là quản lý mà lại bất lực như vậy…. Hết lần này đến lần khác….

Cô nhìn vào màn hình điện thoại lần nữa. Những gì cần nghe cũng nghe xong rồi, kệ cho Min-ho nãy giờ cứ kể lể mấy lời thừa khác, cô còn đang bận suy nghĩ và… tức giận.

Nếu nói là rõ thân thể nàng, thì hiển nhiên cô là người rõ nhất. Mấy tấm ảnh khỏa thân này cô nhìn cũng biết là ảnh ghép, cơ thể nàng làm sao cô có thể nhầm lẫn?

Nhưng cái chính là bọn "chó săn tin" thì lại không bận tâm đến điều này. Chúng chỉ cần biết, "à, là ảnh khỏa thân của Kang Min-kyung!" mà thôi. Còn sau đó, chúng có thêm thắt mấy lời "khốn kiếp" nào vào các mặt báo thì chỉ có chúng mới biết được.

Bất kể có là gì, bất kể là ai tranh luận, bất kể có đúng hay sai thì người tổn thương chỉ có một người.

Cô cũng còn đang giận bản thân. Vì cớ gì mà luôn nhìn về phía nàng lại không thể biết được sự khác lạ kia chứ? Suốt nhiều ngày nàng đã chịu áp lực mà cô chẳng hay biết, trái lại cô vẫn còn có thể vui vẻ cười đùa được. Quả là đáng chết.

Nàng thậm chí đến cả việc hệ trọng này cũng không nói cho quản lý. Như vậy là một mình nàng chịu đựng và tự tìm đường giải quyết?

Cô thậm chí phải cảm ơn Min-ho. Nếu anh ta không theo dõi bất thường từ nàng thì có lẽ cô cũng không thể biết chuyện gì đang diễn ra với nàng cho đến khi mọi thứ "bùng phát".

Một lần nữa sự trong sạch của nàng bị bóp méo.

Lần này cũng vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã dọa dẫm nàng bằng mấy bức ảnh không đứng đắn và không chính xác này. Tuyệt đối không!

Cô điều hòa lại nhịp thở, giữ bản thân thật bình tĩnh để suy nghĩ. Đầu ngón tay cô hơi gõ xuống mặt bàn, đôi mắt vô hồn nhìn vào miệng cốc.

– Ji…

– Chỉ có thế này thôi sao?

Min-ho giật mình trước câu hỏi của cô. Anh ta nghĩ một chút rồi gật đầu.

– Nếu vậy thì… hơi lạ!

Cô chậm rãi mở lời. Gương mặt giờ đã trở nên bình tĩnh. Nhưng chính vì cái bình tĩnh này lại càng làm Min-ho sợ hãi hơn.

Cô tức giận thì xem ra còn có "tính người" nhưng nếu cô mà bình thản như vậy…. quả thực Min-ho không còn tìm thấy chút "nhân tính" nào trong cô nữa.

– Nhưng mà… lạ gì?

– … (Hừm) Năm ngày liền đều gửi một bức ảnh, chắc chắn là muốn đe dọa gì đó. Nhưng lại không có ghi nội dung gì thêm, như vậy không lạ thì là gì?

– A… Ừ, đúng là vậy thật!

"Nhưng mà là đe dọa gì đây?"

Cô đăm chiêu, đột nhiên mắt nhắm nghiền. Cô cần tập trung một chút.

Cũng biết ý nên Min-ho mím chặt môi, thở cũng không dám thở mạnh.

– Thật là…

– Hả? Sao v…

– …lại phải nhờ cậu ta sao?

Cô thở dài, từ từ lấy điện thoại trong túi áo. Vài nút bấm, một chút tiếng kêu kéo dài, một cuộc gọi Quốc tế được kết nối.

– HAHAHA! SAO VẬY ĐỒ CHẾT TIỆT?

*

Nàng cố giữ dáng vẻ như không có chuyện gì thì lại khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Hàng ngày đều đối mặt với cô, cố tỏ ra như không có gì trước mặt cô quả là khó khăn.

Nàng muốn nói toàn bộ cho cô, muốn khóc trong lòng cô nhưng khó quá. Nàng không muốn cô có thêm bất cứ ưu phiền gì hết. Nàng muốn tự mình giải quyết khó khăn này.

Nhưng bằng cách nào đây?

Không rõ kẻ nào ghét nàng đến mức này, tự bản thân nàng cũng hằng đêm kiểm điểm nhưng quả thực chẳng tìm ra nổi chút căn cứ.

Nàng thường ngày vẫn ôn hòa với mọi người, không có chút gì xích mích với ai. Thậm chí gần đây cũng chỉ "dính" lấy cô, chẳng còn ra ngoài "hội hè" như trước kia nữa. Vậy thì ai lại có thể ghét nàng, đe dọa nàng bằng một loạt những bức ảnh được chỉnh sửa quá quắt này?

Bảy ngày trôi qua, hôm nay nàng thực sự mệt mỏi.

Nhưng chí ít thì cũng được an ủi bởi cái ôm từ cô. Nàng cố cười, nhẹ tay ôm lấy tay cô.

– Không ngủ được sao?

– … Tự nhiên lại mất giấc ha! Sao em cũng tỉnh vậy?

– Vì không thấy chị!

Cô vươn người hôn lên má nàng từ phía sau. Nụ hôn đó của cô lại tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Nàng thở dài trong lòng, vẫn là cái chuyện quái gở kia làm nàng nặng trĩu.

– Mai tôi phải đến sân bay sớm đón một người bạn Trung Quốc. Nếu không ngủ được thì cũng phải để tôi ngủ ngon chứ?

Nàng giật mình, nghiêng sang phía cô.

Gật nhẹ.

Cô cười, nhẹ nhàng nhấc bổng nàng trở về giường.

.

Một thân kín mít đến sân bay. Cô đợi đã được 25 phút. Nếu là đợi nàng thì sẽ rất thoải mái thôi nhưng cô lại đang đợi một-người-khác không-phải-nàng. Mà cái người này thì cô hiểu rõ, chắc chắn không phải do máy bay đáp trễ mà là do lạc đường. Chính là biết như vậy nên cô càng thêm nóng giận.

Đến đúng phút thứ 30, cô lôi điện thoại ra.

(Đoạn hội thoại dưới đây là tiếng Trung Quốc)

– Alo Ji-soo à? Tôi đây!

Cái giọng hớn hở kia… Cô thề nếu gặp được thì người này sẽ chết dưới tay mình.

– Cậu đang ở đâu?

– À, tôi đang ra đến chỗ hẹn rồi đây! Tự nhiên đám người kia đi lạc làm tôi tìm họ….

Tút!

Cô nặng nề thở dài một hơi.

Cái gì mà "đám người kia đi lạc" cơ chứ? Có chuyện "một đám người" đi lạc khỏi "một người" sao? Haha, quả thực là giờ Lee Ji-soo cô mới nghe thấy cái chuyện hoang đường này.

Cô càng nghĩ đến cái tên đáng chết kia thì càng bực dọc. Chuyện cấp bách, thời gian thì không có mà còn chạy lung tung. Cái lúc cần thì không bao giờ chịu nghiêm túc.

À cũng không đúng, cái người này thì có bao giờ nghiêm túc đâu.

Cô thở dài, còn nặng nề hơn trước. Sao cô lại có thể "giao du" với cái người như này cơ chứ? Cô còn chẳng hiểu hoàn cảnh éo le như nào lại quen cậu ta.

Nhắc đến chuyện đó, trong đầu cô lại nhớ lại hoàn cảnh của khoảng một năm trước. Ngày đó cô đơn thuần là đi du lịch, vẫn muốn có một khoảng thời gian vui vẻ và khó quên thì cô lại đυ.ng trúng "hố đen"* phiền phức.

(*: Bản gốc ghi là "hố phân" nhưng mình chỉnh lại)

Đúng là cô đã có một kỉ niệm "khó quên" nhưng nó lại chẳng vui vẻ chút nào.

Đêm hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tỉnh ngủ, sai hơn nữa là cô đột nhiên có hứng thú đi dạo.

Vậy mới nói "ma xui quỷ khiến", chẳng ai lại cao hứng đi dạo lúc 1 giờ đêm hết.

Cô áng chừng mình chỉ đi được đúng mười bước chân thì đã gặp đen đủi.

Một thanh niên tơi tả đang chạy thục mạng về phía cô. Cô tròn mắt nhìn cậu ta, còn cậu ta vừa hổn hển vừa chửi rủa cô. Khi đó cô không rõ tiếng Trung lắm nên cũng không hiểu cậu ta muốn nói cái gì. Nhưng cô hiểu là mình đang ngáng đường cậu ta.

Cái chính là cậu ta tự nhiên vấp chân rồi ngã dúi dụi về phía cô. Cậu ta ngã lê một đoạn kha khá, nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Mặt cậu ta khi đó vừa hay chạm vào đúng đôi dép cô đang đeo.

Cô càng biết mình đen hơn nữa khi mà chỉ vài giây sau một đám to con khác xuất hiện.

Đám người kia gào gì đó về phía cô, cô không hiểu nhưng cô không muốn mình dính dáng gì đến người đang nằm dưới chân hay cái đám người trước mặt.

"I'm not his friend" – câu này cô tua liên tục đến chục lần, tay không ngừng xua xua.

Cô tự nhiên cười rồi ra hành động cáo lui trước.

Đáng ra là cô đã thoát được nếu không "nhờ" cái tóm chân của "tên khốn" vốn đang nằm bất động nãy giờ.

– Cứu… cứu tôi!

Cô tròn mắt nhìn gương mặt máu me be bét kia.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mấy tiếng xì xào cũng lớn hơn. Cô biết là bọn chúng đang hướng đến cô.

Cái người bên dưới mặt đầm đìa máu, thốt được một câu liền gục hẳn xuống.

– … Anh nợ tôi một mạng đấy!



Bộp

Cô giật mình. Nhưng cô biết bàn tay đang đặt trên vai mình là ai liền thở dài một cái.

– Nghĩ gì vậy?