Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 68:

– C…chị….mu…ưm….

Câu nói lấp lửng kèm theo cái túm tóc càng lúc càng mạnh từ nàng khiến cô lại càng không nhịn nổi.

Cô cuối cùng cũng vươn dài đầu lưỡi, "xâm nhập" thẳng vào "bên trong" nàng.

Mỗi lần lưỡi cô tiến vào sâu, nàng lại tóm lấy tóc cô chặt thêm một chút.

Cảm giác lúc này thật tuyệt, nàng muốn "chết" trong cái cảm giác này, thực sự.

Kéo dài cái sung sướиɠ đó cho nàng cũng đã lâu. Cô tự nhiên "chen" đầu ngón tay mình đến chỗ phập phồng ban nãy lần nữa.

Kɧoáı ©ảʍ đến bùng nổ.

Đầu ngón tay cô ở đó, di chuyển từ từ rồi nhanh và mạnh mẽ dần. Kèm theo những lần "ra vào" nảy lửa kia khiến nàng vốn đang khó chống cự nay lại càng như không thể kìm nén.

Cô đưa đầu ngón tay khéo léo khiến những cảm xúc trong nàng vốn đang đứt đoạn nay lại càng không thể hàn gắn.

Đến đỉnh điểm, người nàng cong lên, giật mấy hồi khiến mọi chuyển động của cô càng gấp gáp hơn gấp bội.

Cơ thể nàng cuối cùng đã không chịu nổi, một lần nâng người cuối cùng, nàng bất động vài giây rồi thở gấp gáp mà đặt bản thân trở lại đệm.

Tia ấm nóng kia cuối cùng cũng tuôn trào.

Cô mệt, tự nhiên thở phì phò.

Nàng nâng mi mắt, nhìn cô rồi ngồi dậy bằng chút ý chí mới được lấy lại.

Nàng lần nữa ôm lấy cổ cô, vươn người sát cô hơn nữa.

– Không được!

Cô né tránh cái hôn của nàng. Cô biết mình mới làm gì nên không muốn nàng chạm vào môi cô lúc này.

Nàng nhăn mày, dùng mọi lực cố định đầu cô.

Cô rõ ràng không thể tránh né nàng.

Nàng không hôn mà đưa đầu lưỡi, liếʍ láp đôi môi cô, một chút nơi mép miệng thật cẩn thận.

Cô vốn muốn cản nhưng nhìn nàng say mê thế kia liền không nỡ. Cô cũng nhắm mắt, mặc nàng làm gì thì làm.

Cô đã mệt lắm rồi.

Nàng cuối cùng cũng "xâm nhập" vào khoang miệng cô, vẫn là tìm kiếm "thứ kia".

Rõ ràng vì đã mệt nên chuyển động rất chậm rãi, hoặc có thể là nàng muốn "làm sạch" cẩn thận!?

Nàng nút chặt đầu lưỡi cô, thêm một cái hôn sâu vào đôi môi cô lần nữa rồi mới chịu dừng lại.

Vẫn là "sợi chỉ trong suốt" đó, càng lúc càng dài rồi "đứt".

Cô vươn người kéo lấy cái chăn ở ngay phía cuối giường. Một cánh tay, cô lật tung cái chăn ra rồi mau chóng phủ lên người của cả hai.

Cô thực sự là khỏe dù giờ đã đuối sức hoàn toàn.

Cô nghiêng người rồi đổ xuống giường, không quên ôm lấy thân thể nàng. Nàng mau chóng nằm trên cánh tay cô, nằm gọn trong lòng cô.

Hơi thở cô ấm nóng và khá nhanh. Nàng biết cô đã "chăm" nàng bằng mọi sức lực. Nàng mỉm cười, nâng mắt nhìn cô, cũng không quên đưa tay lên vuốt má cô.

– Tôi "làm" có tốt không?

Cô tự nhiên mở mắt khiến nàng giật mình. Cô hỏi quá vô duyên, nàng hốt hoảng thu tay về, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

– C…cái gì? Tốt…t? Em… em điên rồi!

– Hả? Vậy là tôi "làm" không tốt sao? Vậy tôi làm lại!

Cô giả vờ nhấc người lên. Nàng hốt hoảng tóm lấy vai cô, ghì chặt xuống đệm.

– Đ…đừng có "làm" nữa!

Nàng đỏ bừng mặt khiến cô thêm tức cười.

– Vậy là làm có tốt không đây?

Cô vẫn chọc ghẹo. Nàng hốt hoảng, vùi mình vào ngực cô. Nàng không muốn nhắc lại nữa.

– Đồ…đồ đáng ghét!

– Haha. Nhưng mà chị có yêu cái "đồ đáng ghét" này không đây?

Cô thủ thỉ. Nàng đỏ hết vành tai. Một lúc sau mới thấy nàng ngọ nguậy trước ngực cô.

Nàng gật đầu.

Cô hài lòng gật gù.

– Vậy là được rồi!

Cô nhẹ nhàng ôm nàng sâu thêm chút nữa, mắt nhắm nghiền.

– Ngủ một chút nhé!

– Ừm!

Nàng mỉm cười rồi vùi vào ngực cô lần nữa.

Cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

*

Quản lý há miệng khi đọc được thông báo số tài khoản từ ngân hàng chuyển đến cô. Không phải anh ta tự tiện gì mà anh ta được phép làm vậy.

Min-jun không biết đã phải dụi mắt bao nhiều lần. Thậm chí anh ta cũng đã gọi điện đến ngân hàng để xác nhận lại số dư trong tài khoản của cô.

Trong phong bì còn gửi kèm một thứ khác. Black Card!

Min-jun lấm tấm mồm hôi. Vẫn là lò dò đọc lại số tài khoản lần cuối rồi nhìn vào cái Black Card "lấp lánh" trên tay mình.

– Cái…cái con bé này…. Ji-soo, rốt cục em đã tiêu vào cái gì vậy????

"Cô Lee Ji-soo – Số tài khoản XxxXxxxXXX – Số dư tài khoản: 00.00"

*

8 giờ tối

Cô trở mình, thấy thiếu thiếu liền bật dậy. Nàng đã không còn nằm đây nữa!

Cô nheo mắt, mò dậy tìm kiếm nàng.

Cô tự nhiên mỉm cười, khoát tay dựa tường nhìn nàng "xử lý" đống quần áo bẩn của cả hai.

– Em dậy rồi sao?

Nàng không nhìn cũng biết cô đứng đó. Cô gật gù, xắn ống tay áo tiến đến chỗ nàng, ngồi xổm.

– Xem ra là cũng đảm đang!

– Phụ nữ nếu không đảm đang thì sao giữ nổi hạnh phúc?

Nàng bĩu môi với cô, cô cười. Đưa đầu ngón tay lên trán nàng, quen thuộc như trước, cô đủn nhẹ.

– Kể cả chị có không đảm đang tôi cũng không chạy mất đâu!

– Vậy sao? Vậy chị sẽ không làm gì hết, em lo hết nhé!?

Nàng giả vờ dừng động tác tay, cô lúng túng gàn lại.

– Làm rồi… thì làm cho xong đi chứ! Chị định bỏ đi đâu?

– Xem ai mới nói kìa? Chỉ được cái dẻo miệng!

Nàng cười, giả vờ gườm gườm cô rồi tiếp tục công việc. Cô bối rối gãi vành tai, rồi cũng cười nham nhở.

– Mẹ mới gọi điện hẹn hai đứa chốc nữa về dùng bữa! Ba mẹ đặt bàn ở nhà hàng nào đó khu trung tâm rồi! Đợi anh Ji-sung trực xong rồi cùng đi!

Nàng thản nhiên, cô thì nhướn mày.

– Mẹ gọi sao? Gọi cho ai vậy?

– Gọi cho chị!

Cô quên mất là mẹ cô rất thích nàng.

Nàng cười cười, tự nhiên thở dài một cái.

– Xem ra mẹ rất thích chị! Chà, tôi vẫn cứ lo nhưng giờ thì chẳng lo chút gì rồi!

– Sao phải lo chứ? Đảm đang như Kang Min-kyung đây có phụ huynh nào không mến đâu?

Cô tròn mắt nhìn nàng, phì cười.

– Haha được rồi "người phụ nữ đảm đang"! Mau lên còn đi dùng bữa!

Cô lần nữa đủn trán nàng, nàng bĩu môi rồi cũng cười.

Cả hai rôm rả trong nhà tắm suốt một lúc lâu.

.

Trước đó nàng đã "tham quan" kĩ hơn tủ quần áo cô tặng mình. Thực sự thì không tìm ra cái thứ nào gọi là không-phải-hàng-hiệu trong cái phòng này. Ngay cả đồ lót cũng là của các hãng nổi tiếng.

Mà cũng quái lạ, số đo của nàng sao mà cô đoán chuẩn xác đến thế kia chứ? Bất kể có là gì thì cũng vừa zin với nàng.

Nàng chọn một cái váy dài đến mắt cá chân, khá dày dặn màu da nhạt. Họa tiết cũng đơn giản thôi nhưng lại nhấn điểm vô cùng phù hợp.

Khoác thêm một chiếc áo lông màu trắng, nàng mau chóng chọn thêm đôi giày cao gót, một chiếc túi xách cho phù hợp rồi cũng ra khỏi phòng.

Từ đầu đến chân, một cây hàng hiệu đắt tiền.

Nàng có chút lúng túng, cũng không muốn mặc những thứ này ra ngoài nhưng vì cô "ép" nên không thể làm gì hơn.

Nàng biết nếu cô đã tặng nàng, nàng không nhận sẽ khiến cô rất tức giận. Ji-soo thực sự vẫn mang bản tính trẻ con, rất khó bảo.

Dù rằng mới nhắc nhở việc chi tiêu của cô, cũng bảo cô đừng tự ý mua nhiều đồ đắt tiền như vậy cho nàng nhưng cứ như là nghe bằng lỗ tai bên này rồi thoát ra bằng lỗ tai bên kia vậy. Chung quy lại là, nàng nói thì cứ nói, cô có muốn theo hay không thì… chưa biết được.

Mà có lẽ trong một khoảng thời gian nàng sẽ không phải lo lắng về chi tiêu của cô đâu. Lý do thì chỉ có một mà thôi, cô "tạm thời" hết sạch tiền.

Cô cũng vốn biết ngay sau khi thanh toán toàn bộ phí dự tính cho trại trẻ mồ côi cô đang tu sửa. Cô thanh toán bằng toàn bộ những gì còn xót lại trong tài khoản của cô, thậm chí đến cả "một xu" cũng không giữ lại theo đúng nghĩa đen.

Lý do cô có cái Black Card cũng là do cô quẹt thẻ quá độ. Chi trả cho đống đồ hàng hiệu đầy ắp căn phòng kia là quá đủ để được tặng cái thẻ "sang chảnh" này.

Mà cô cũng không bận tâm quá nhiều. "Tiền hết thì kiếm lại" là phương châm sống của cô rồi. Dù hơi khốn khó trong vài tháng đầu nhưng sau này sẽ bù lại ngay thôi. "Làm việc chăm chỉ hơn" cũng là một phần trong lẽ sống đó của cô.

Nàng bước ra khỏi phòng thay đồ. Nhìn thấy nàng mắt cô sáng quắc lên như hai cái đèn pha ô tô. Cô "tâm đắc" lắm vì dẫu sao… đồ cũng là cô mua cơ mà.

Mọi thứ đều đầy đủ…

– Đi thôi!

– Khoan đã!

Cô níu lại bước đi của nàng. Nắm nhẹ tay nàng, cô tiến càng thêm gần nàng hơn.

Nàng đỏ mặt, cô mỉm cười.

Vốn có gì đó đã ở trong bàn tay kia của cô từ trước.

Cô luồn tay qua cổ nàng, nhanh chóng, thứ trang sức đẹp đẽ kia đã ở trên cổ nàng.

– Cái này…

Chính là chiếc vòng ngọc trai mà cô tặng nàng. Không dừng lại ở đó, hai tai nàng cũng trở nên hơi nặng sau khi tay cô chạm đến.

Là bộ trang sức đắt tiền mà ngày trước cô mua.

Nhất thời nàng cũng quên mất… vậy là lại làm chuyện có lỗi với cô rồi.

– Tôi thấy ở cạnh đèn ngủ phòng chị nên mang theo! Giờ là lúc thích hợp để đeo chúng.

Cô cười, rồi đặt nhẹ nụ hôn lên trán nàng.

– Người tôi yêu bất kể lúc nào cũng thật xinh đẹp. Kuyng à, chị thật tuyệt vời, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi!

Mấy lời thủ thỉ đó khiến nàng vừa ngại muốn chết mà cũng vừa…. khiến nàng thực sự hạnh phúc.

– Tôi yêu chị!

Một câu nữa rồi cô nắm tay nàng, đưa nàng theo từng bước chân mình….
« Chương TrướcChương Tiếp »