Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 52:

Tại sân bay

– Bận gì thì bận, lễ Seol cũng nên về chứ!

Nàng thở dài trách cô, cô lúng túng, nhất thời không biết giải thích sao.

– Lễ Dano* phải về đúng dịp đó nghe chưa?

(*: tết Đoan Ngọ)

Rõ ràng trách…yêu mà. Cô đỏ mặt, gật gật ngu ngốc.

– A, bất ngờ đi cùng em về nhà như này, có phiền em không?

– Hả? (giật mình) đương nhiên không, đừng nghĩ vậy!

Cô gạt bay đi, nàng chỉ tủm tỉm gật gù.

– Cũng được ha! Hồi hộp ghê~

Cô cũng hồi hộp. Mà cũng khó hiểu, sao nàng bất ngờ lại muốn về quê cô chứ. Cô chưa có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho chuyện này. Một giây, hai giây rồi đến giây thứ ba, lúng túng khiến mặt cô lần nữa nóng bừng lên.

Bay gần một tiếng đồng hồ, cũng chẳng mệt mỏi lắm, cô chỉ có cảm giác không-thể-diễn-tả-bằng-lời mà thôi.

Cứ như là đem nàng về ra mắt gia đình vậy.

Mà… cũng không đúng. Thậm chí cô còn chưa tỏ tình nghiêm túc với nàng thì sao có thể gọi là ra mắt gia đình được?

Hai người bước song song nhau, khi cô vẫn còn đang đau đầu vì không biết phải ra sao mới tốt thì tiếng còi ô tô liên hồi mà phiền toái khiến cô phải ngẩng lên.

Một chút bất động, cô hơi nheo mắt rồi đồng tử mở căng khi người trong cái xe "ồn ào" kia bước ra.

– OPPA!

Tiếng cô nghe mà giật mình. Nàng ngạc nhiên khi tận tai nghe được cái thanh âm có phần trẻ con của cô. Mà cái biểu cảm của cô cũng khiến nàng hết hồn. Hôm nay Ji-soo tươi như một đóa hoa vậy, và nàng có lẽ phải là người may mắn lắm mới tóm được khoảnh khắc đẹp đẽ này trên gương mặt cô.

Không dừng lại ở đó, cô lao nhanh như một mũi tên, chạy thẳng đến chỗ người đàn ông đang gấp gáp bước về phía hai cô gái.

Cứ tưởng sẽ là một cái ôm chặt nhưng nàng nhầm, không hiểu sao cô chạy vòng ra sau lưng người đàn ông kia, thậm chí chạy xa một đoạn rồi mới khựng lại.

Người đàn ông kia có hơi ngoái lại nhìn, nhưng dường như đã quen. Nàng bất giác thấy anh ta nở nụ cười rồi mang vẻ mặt cam chịu, dáng người hơi khom xuống.

Điều khiến nàng bất ngờ hơn cả là anh chàng kia tại sao lại có nụ cười… của cô?

Ji-soo tinh nghịch khi thấy người cô gọi là "oppa" đã khom mình xuống, cô lại lần nữa chạy thật nhanh đến, và "ập" cả người vào tấm lưng "gã cao kều" đó.

Anh chàng cõng cô đến chỗ nàng. Vốn đang tươi tỉnh, khi nhìn thấy nàng như nhớ ra, ngay lập tức cô "tụt" xuống khỏi lưng anh, xấu hổ đỏ bừng mặt.

– À,… đây… đây là anh trai tôi!

Ra là anh trai, bảo sao lại giống nhau đến thế.

Nàng "à" trong lòng, anh trai cô lịch sự, đã từ lúc nào đưa tay ra.

– Anh là Lee Ji-sung, anh trai nhóc Soo, rất vui được gặp em!

– Vâng, em là Kang Min-kyung!

Ji-sung hơi tròn mắt, tầm ba giây liền hướng sang Ji-soo cười.

– Khách quý vậy lại phải ăn ngon ha!

– Dạ! Mà Eun đâu anh?

Cô ngó nghiêng xung quanh, Ji-sung cười hì, búng trán cô một cái.

– Eun ngủ rồi. Cô chỉ làm hư cháu cô thôi!

Rồi quay sang phía nàng.

– Hai đứa đi đường vất vả rồi, đưa vali của em đây!

.

Ngồi trong xe ô tô, Ji-sung liên tục hỏi chuyện, cô rõ ràng rất tươi, lần đầu tiên cô lộ rõ vẻ trẻ con trước mắt nàng.

Phải, là một Ji-soo trẻ con, năng động và luôn nở nụ cười.

Hình ảnh của cô bây giờ trên truyền thông, bất quá cũng chỉ là cô dựng lên như vậy. Nhiều lúc nàng xem truyền hình, cô rõ có nét cười cứng ngắc, phải tiếp xúc với cô, hiểu rõ cô mới nhận ra được điều này.

Hôm nay, nàng mới rõ ràng – một Ji-soo hồn nhiên.

Xem ra ở nhà, Ji-soo là một cô bé khá ồn ào. Không chỉ cô mà Ji-sung cũng vậy. Bằng chứng là, radio vặn to đến mức, nghe tiếng còi ô tô bên ngoài rất bé. Nhạc nhẽo ầm ĩ, tông giọng trầm thấp kia mỗi lần hỏi chuyện là lại vặn hết công suất. Nhưng cô cũng chẳng kém anh trai mình, cũng gào lên mà trả lời.

Nàng đương nhiên bị cuốn theo cách nói chuyện của hai anh em ồn ào kia, khi được hỏi đến cũng cố gắng mở to miệng hơn.

– Min-kyung, năm nay em bao nhiêu tuổi?

– Dạ? Đến giờ là 27 ạ!

Tự nhiên hỏi đến tuổi tác làm chi. Nếu không phải vì cô kém nàng những 6 tuổi, chắc nàng cũng chẳng quá bận tâm về nó.

Nhưng mà thực tế thì nàng như hóa đá mỗi khi có người hỏi đến tuổi mình. Giờ chắc nàng đang nặng trĩu ưu phiền rồi.

– 27 sao? Sao nhìn em trẻ vậy chứ? Anh còn nghĩ em chỉ 25 là cùng đó.

Ji-sung có nhìn vào gương chiếu hậu vì anh có chút ngạc nhiên, nhưng dường như lại chẳng để ý đến gương mặt nặng trịch của nàng, vẫn hồn nhiên cười mà nói.

Nhưng ít nhất anh có lời khen tặng đến nhan sắc của nàng. Vậy là cũng có chút mừng rồi.

– Vậy còn anh?

Nàng tất nhiên phải đáp lễ lại chứ. Nàng đang đoán già đoán non tuổi của anh vì dù sao trông anh cũng rất trẻ.

– Anh 33 rồi, ah, già thật rồi.

Nàng trố mắt nhìn gáy anh, theo đúng nghĩa đen. Miệng thậm chí còn hơi hé, thốt không nên lời.

Cô liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy biểu cảm của nàng thì buồn cười vô cùng.

– Oppa, liệu tý về em có bị mẹ đuổi không?

Cô cười nhăn mặt, anh liếc mắt sang ra giọng nghiêm khắc.

– Chắc chắn! Nhóc Soo, bận gì thì cũng ghé nhà chút chứ! Có ai như em đâu, lớn rồi phải có chút trách nhiệm với gia đình. Mẹ rất nhạy cảm về chuyện này, lễ Seol còn không thấy mặt mũi em đâu…chà, lo mà về xin lỗi!

Ji-sung lại nhìn lên gương chiếu hậu. Nàng gương mặt rõ ràng là đồng ý với mấy lời dạy bảo của anh, định nói thêm vào thì lại nghĩ mình hơi tự nhiên nên nuốt hết lại.

– Min-kyung, lễ Seol em có về thăm gia đình không?

– Dạ? À có ạ!

– Đấy!

Một câu như vậy thôi là lại khiến anh được đà la mắng cô.

Nàng không nỡ, liền hơi vươn người lên phía trước để mấy lời của mình được nghe rõ hơn.

– Ji-soo đúng là sai thật nhưng em ấy gần đây cũng rất bận. Em ở trong ngành nên rất rõ, hôm nay cũng là trốn việc để về chuộc lỗi, anh đừng trách em ấy nữa nhé!

Nàng cười, anh lừ mắt nhìn cô thêm lần nữa rồi mới gật gù.

– Đúng là không trách được, nhưng cũng không thể nói là không có lỗi. Hôm nay nhờ Min-kyung nên anh sẽ không nói thêm nữa. Mà Min-kyung, nhóc Soo nhà anh ở đó thế nào? Có gây phiền nhiễu gì không?

Bất ngờ được hỏi đến khiến nàng lần nữa giật mình. Liếc mắt sang nhìn cô, nhưng cô dường như không mấy bận tâm về chuyện đó. Biểu cảm của cô nghĩa là, muốn nói sao cũng được hết. Rõ ràng cô đang lo lắng chuyện khác, mà chuyện đó thì đương nhiên liên quan đến việc chốc nữa về gặp nhị vị phụ huynh rồi.

Nghĩ đến biểu cảm của mẹ, cô khẽ thở dài một cái. Thẫn thờ kia của cô khiến nàng buồn cười, tự nhiên tủm tỉm cười.

– Biểu cảm của em là sao vậy? Nhóc Soo phiền lắm sao?

– À không! Ji-soo rất được mọi người quý mến. Anh đừng quá lo lắng!

– Lo chứ sao không? Tự nhiên như đứa nhóc ở đó. Giả vờ lạnh lùng gây chú ý một năm trời, xong giờ lại nhăn nhăn nhở nhở trên truyền thông. Bệnh nhân hỏi han về cô em gái nổi tiếng mà chỉ biết cười rồi tránh. Ở Seoul ai hỏi thì đừng có bảo có anh trai, xấu hổ lắm!

Nàng phì cười.

Cô như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, lừ mắt đáp trả, xù lông.

– Em không có giả vờ!

– Không tự nhiên đang vui vẻ lại đem cái bộ mặt dọa người lên công chúng sao? Vậy mà ngày trước suốt ngày "em ghét những trò câu Fan rẻ tiền".

Anh nhái giọng cô, cô đỏ bừng mặt nhưng cũng không biết giải thích sao. Nhắm mắt, hít sâu một hơi.

– Được rồi!

Coi như là kết thúc cuộc tranh luận bức người kia. Cô khoan thai trở lại trạng thái ban đầu: ngồi im quan sát đường phố.

– Một năm rồi, cũng không khác mấy đúng không?

Trở lại vẻ mặt ban đầu, Ji-sung liếc sang phía cô em gái mỉm cười.

– Uhm…!

"Một năm sao?"

– Min-kyung, em là người thứ hai Ji-soo dẫn từ Seoul về đây đó!

Nàng đang mải nghĩ, nghe tên mình được xướng thì giật mình. Không mất quá nhiều "trí tuệ" để đoán người đầu tiên là ai, nàng mỉm cười.

– Vâng!

– Quê em ở đâu?

– Ở Daegu ạ!

– À Daegu sao? Anh cũng có một cậu bạn….

Không khí không hề ngượng ngùng, trái lại còn rất tự nhiên khiến nàng thoải mái vô cùng. Cô hài lòng, cong khóe miệng. Nàng vui cô cũng vui, nàng thoải mái là tốt, cô chỉ cần vậy là đủ.

Xe dừng lại trước một căn nhà đậm chất cổ xưa. Cô mặt lại u ám, rón rén xuống xe nhưng tuyệt đối không quên mở cửa xe cho nàng.

Ji-sung vô tư xách hai túi hành lý xuống xe, liếc mắt ra dấu cho cô bấm chuông.

– Anh không có khóa sao?

– Có chứ!

– Vậy mở đi, em xách hành lý cho!

– Nhóc Soo cứng đầu cuối cùng cũng biết sợ ha?

Anh cười nham hiểm, cô nhăn nhó, rụt rè nâng tay đưa về phía chuông cửa.

– Oppa, mẹ ở nhà không?

– Hên xui. Nhanh lên anh còn vào viện trực!

Vẫn là nụ cười quái gở đó. Cô nghĩ đến mẹ lại rùng mình, chần chừ không dám nhấn.

– Em để khách quý đợi ngoài cửa lâu như vậy là thất lễ đó!

Cô hơi dừng động tác, tuyệt đối không xoay người lại. Khẽ thở dài.

Bính boong



Cạch



– Ba!

Một người đàn ông trung niên ra mở cửa, thấy cô ông giật mình rồi ngó vào trong, vẻ mặt thậm chí còn lo lắng hơn cả cô.

Rón rén đóng cửa lại, kéo tay cô lôi ra ngoài. Dõi theo cô là ánh nhìn khó hiểu của nàng và cái cười nhăn nhở của ông anh trai.

Tch

– Cái con bé này!

Ông vỗ trán cô rồi khẽ mắng, cô gật gật đầu ngoan ngoãn cam chịu.

– Đúng là có gan lớn, còn dám vào bằng cửa chính sao?

– Ba, mẹ giận lắm sao?

– Còn sao nữa? Nhóc Soo, ba với anh nói giúp hết lời rồi mà mẹ con quyết từ giờ không cho con vào nhà. Thấy con bà ấy liền đánh gãy chân à. Thôi thôi, giờ thuê nhà trọ, tẹo ba ba con mình đi ăn đêm.

Ji-sung cùng Min-kyung nghe thấy mấy lời to nhỏ kia, tự nhiên liếc nhìn nhau rồi bật cười cùng lúc.

– Ba à, mẹ cưng nhóc Soo như nào ba biết mà! Em nó về là tốt rồi, cùng vào nhà thôi.

– Cái thằng này, chẳng lo cho em gái gì hết! (cáu)

– Mẹ nào lại đánh gãy chân con? Ba cứ lo thừa, vào nhà đi Soo!

– Ơ kìa, cái thằng này….

– Ai bấm chuông mà mình ra mở cửa lâu vậy?

Cạch

Trong nửa phút, toàn bộ trở nên tĩnh lặng, nhất thời không ai dám hé miệng nửa câu. Người phụ nữ đối diện không chớp mắt, nhìn chăm chú vào nhóm bốn người đang túm tụm lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »