Chương 51

Chương 51:

Phỏng vấn xong, cô mau mau lấy điện thoại ra. Vẻ mặt cô tươi lắm, áp điện thoại vào tai còn thấy rõ nét ửng hồng hạnh phúc của cô.

– Oppa!

Tiếng tút vừa dứt cô liền hô khẽ một tiếng trong trẻo.

– Báo nhị vị phụ huynh, gái út sắp về chuộc tội nhé!

Hàm răng đều đặn trắng muốt của cô lại được phô ra. Cô đang rất vui và cái bộ dạng cười hồn nhiên của cô, nếu người khác bắt gặp cũng sẽ không nỡ làm phiền.

.

Nàng gấp gáp đến phòng phó chủ tịch Man. Quá nhiều suy nghĩ không hay ập đến khiến nàng không khỏi không lo lắng.

Cửa phòng Myung-dae đóng không kín khiến nàng hơi bất ngờ. Đứng ghé bên cạnh, nghiêng người ngó vào trong. Là Giám đốc quản lý Bong. Bất giác mày nàng nhăn nhẹ. Nàng đứng đó, vểnh tai lên nghe những tiếng to nhỏ không được rõ bên trong kia.

Cũng quá may mắn, âm điệu vừa đủ, không phải là khó nghe.

Nhưng là nghe lửng lơ nên ngay từ khi bắt đầu "công tác nghe trộm", nàng đã không hiểu gì.

– Đánh đổi như vậy thì quá có lợi cho chúng ta còn gì?

Tiếng Giám đốc Bong vừa dứt thì liền nghe thấy tiếng cười hả hê của hắn. Không rõ biểu cảm Myung-dae ra sao nhưng rõ ràng, anh ta cũng đang rất đắc ý, giọng điệu rõ mồn một sướиɠ vui.

– Nó thực sự nghĩ là mất một vài khoản lặt vặt như vậy là chúng ta bất lợi, nhưng thật ra Star G mà Debut, chúng ta sẽ thu lại gấp cả trăm lần ấy chứ! Ha ha!

Vẫn là giọng hả hê đáng ghét của Huyn-shik.

Nàng hơi ngờ vực. Kiên nhẫn đứng thêm chút nữa.

– Vậy mới nói, con nít cũng chỉ là con nít.

Giờ Myung-dae mới mở lời. Nàng lại nhăn mày.

"Con nít sao?"

– Phải phải, quá trẻ con. Ha ha. Nhưng cũng nhờ cái tính trẻ con này mà chúng ta sắp bội thu rồi.

Nàng mơ hồ đoán được là đang nói đến ai. Tức giận nhưng cố kiềm chế, nụ cười giả tạo trên môi, nàng nhẹ nhàng gõ cửa.

Không ngoài dự liệu, hai người bên trong nghe tiếng cửa liền chột dạ.

– Vào đi!

Giọng hơi nghiêm nghị của Myung-dae vọng ra, Min-kyung giữ vững sự tươi tắn, đẩy nhẹ cửa bước vào.

– À, Min-kyung đấy à, vào đây ngồi đi em!

Myung-dae cười, chỉ tay. Nàng gật đầu nhẹ rồi cũng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ được mời. Giám đốc Bong nhìn đồng hồ, vì còn có việc nên ra ngoài trước.

Tiếng đóng cửa.

Giờ chắc chắn trong phòng chỉ còn nàng và vị Phó chủ tịch Man "đáng kính".

– Min-kyung có việc gì mà lên tận phòng anh vậy?

Đặt nhẹ chén trà lên bàn, nàng liếc nhìn rồi lạnh lùng không đυ.ng đến luôn. Myung-dae có vẻ chẳng để ý, ung dung thưởng thức chén trà nóng mình vừa rót ra.

– À, hôm qua em và Ji-soo có nói chuyện với nhau.

Nàng mở lời vô cùng khôn khéo, cố diễn vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Myung-dae nghe nhắc đến Ji-soo liền giật mình, cái con người ranh như cáo thường ngày kia hễ cứ nghe thấy Ji-soo liền đến bảy phần phải cụp đuôi.

– À, Ji-soo sao? Nhưng nói chuyện gì?

Thấy được lo lắng trong mắt Myung-dae, nàng mừng thầm vì hắn cắn câu. Không vội, nàng giữ giọng điệu chậm nhất có thể, nhưng cái giọng này làm những người vốn đang căng thẳng khó chịu vô cùng, và trong trường hợp này lại chính là Myung-dae.

– Là chuyện điều kiện thôi! Em khá lo lắng cho công ty, dù sao mất cũng không ít.

Nàng thậm chí còn chẳng hiểu mình đang nói về cái gì. Dù là mơ hồ nhưng có vẻ nàng đã thành công trong việc làm người đối diện kinh ngạc.

Mà nàng, cũng chẳng hiểu tại sao Myung-dae lại kinh ngạc, đáng ra, theo dự liệu thì hắn phải sợ hãi chứ?

– Em biết rồi sao?

Một lúc sau hắn mới hỏi lại. Nàng không lộ rõ yếu điểm, vẫn thở dài gật nhẹ đầu và đáp "Vâng".

– Lạ thật, Ji-soo nói là giữ kín chuyện này chỉ hai người biết mà?

Hắn khó hiểu làu bàu trong miệng. Nàng nghiễm nhiên nghe rõ, quyết tâm phải moi bằng được cái bí mật kia.

"Dám dấu mình sao? Lee Ji-soo, tha thứ cho em quả sai lầm mà!"

– Chuyện đó đâu quan trọng. Quan trọng là, em sợ công ty sẽ gặp chút rắc rối.

Myung-dae hơi cảm kích, không ngờ Min-kyung lo cho công ty như vậy. Hắn từ đâu lại nghĩ là, Ji-soo quả thật thân thiết với Min-kyung, vì lẽ đó mới kể bí mật ra cho nàng.

Dù có chút khó hiểu, rõ ràng bí mật giao kèo kia liên quan đến nàng, Ji-soo tự nhiên nói ra làm gì?

Nhưng hắn đã không phòng bị gì nữa rồi, hắn chỉ nghĩ, thân thiết vậy kể ra cũng không sao.

– Em đừng lo, mấy chương trình hủy bỏ của em gộp lại sau này Star G sẽ bù lại hết mà. Thực sự anh không rõ vì sao Ji-soo lại ra cái điều kiện đó, nhưng không phải thật tốt sao? Hợp đồng của em sắp hết mà bắt em làm việc nhiều như vậy anh quả thực thấy có lỗi, cũng may nhờ Ji-soo nên mới nhẹ lòng được.

Nàng đờ đẫn, định nói gì đó thì điện thoại kêu một tiếng nhỏ.

Âm báo tin nhắn.

Chưa vội đọc, nói chuyện thêm một chút với Myung-dae nàng mới xin phép ra ngoài.

"Tôi sẽ về nhà mấy ngày. Tôi gặp chị một chút được không? Tôi đợi ở cửa nhà chị!"

Nàng phóng xe vội về nhà, thầm tự trách sao không đọc tin nhắn sớm hơn. Muộn một phút nàng cũng không thể tự tha thứ cho mình.

Nàng thực sự muốn gặp cô.

Cô thảnh thơi đợi nàng. Khá ung dung, kèm theo chút vui sướиɠ.

Vốn là đêm nay sẽ sang Nhật, nhưng công ty cô hợp tác có chút việc nên lùi sang mấy bữa nữa mới bắt đầu công tác. Tự nhiên lịch trình của cô trống mấy ngày nên cô quyết định sẽ về Busan thăm gia đình.

Cũng là dịp Seol* cô không thể về nhà vì quá bận dù đã hứa với gia đình và cả cậu bạn thân Chul-soon rằng chắc chắn sẽ về.

(*: Tết Nguyên Đán)

Vali cô cũng sắp sẵn rồi, cô tính gặp nàng xong liền đi ra sân bay luôn. Cô đặt chuyến tám giờ tối, giờ mới có sáu giờ hơn thôi nên khá thong thả.

Đèn pha nháy nháy, biết là nàng, cô nở nụ cười hướng về phía xe đến.

Cạch

Lâu quá rồi không vào nhà nàng khiến cô tự nhiên cảm thấy ấm áp. Nhưng cái cô không hiểu là sao tự nhiên hôm nay nàng có vẻ khẩn trương kèm theo… rất khó nói.

Tuy nàng tha thứ nhưng nàng vẫn biểu cảm khá lạnh lùng với cô. Cô biết vậy nhưng giờ cô lại mang cảm giác khác, như là mọi thứ đều đã trở lại vậy.

Biểu cảm quan tâm cô trên mặt nàng rất rõ ràng.

Sốt sắng pha cho cô một cốc sữa nóng, nàng lại lật đật vào bếp chuẩn bị gì đó. Cô ngồi im như pho tượng, từ lúc đến đến giờ chưa mở lời với nhau câu nào hết.

– Ji-soo, vào đây!

Là lệnh, cô tất nhiên gấp gáp chạy vào.

– Trong phòng chị, tủ quần áo, ngăn giữa có hai tầng quần áo đã gấp gọn, cho vào vali đỏ để ở cuối phòng.

– Hả?

– Mau lên!

Nhẹ nhàng thôi nhưng cô lập tức chạy vù vào trong phòng nàng.

"Quần áo, tủ, vali…"

Lẩm bẩm rồi cũng xong việc. Quần áo sắp sẵn nên không chút khó khăn, chỉ việc cho vào vali là xong.

Phòng nàng khiến cô có chút hứng thú, tuy đã xong việc nhưng vẫn chưa muốn ra. Ngó nghiêng một chút, thích thú "thăm quan".

Vô cùng gọn gàng và ngay ngắn dù đồ đạc nhiều vô biên. Hương thơm trong phòng cũng rất dễ chịu khiến cô đê mê, cảm tưởng chỉ muốn ngủ vùi trong chăn gối phòng nàng vậy.

Ngồi một chút trên giường nàng để cảm nhận sự mềm mại của nó, cô thế nào lại lười nhác nằm xuống. Hít sâu một hơi, thực sự mê mẩn.

"…"

Nàng nhanh chóng chuẩn bị bữa tối. Cũng chỉ mấy món đơn giản để lấp dạ dày nhưng không bỏ qua ba từ "đủ dinh dưỡng".

– …

Nàng giật mình, động tác cũng bị trì hoãn một chút nhưng chỉ vài giây sau khóe môi lại cong lên ý cười.

– Không thấy đang bận sao? Vướng quá đấy!

Giọng hơi trách nhưng cô lại chẳng thấy chút dọa dẫm gì cả, vẫn lười biếng ôm chặt nàng từ phía sau.

– Một phút thôi!

Tựa má lên vai nàng, mắt hơi nhắm. Nàng tất nhiên mặc kệ cô rồi, nhưng nàng tác phong chậm lại, cốt cũng vì sợ vai rung chuyển nhiều khiến cô khó chịu.

– Em vẫn vậy, chẳng chịu chăm sóc bản thân!

Nói là một phút nhưng cô đã nằm yên trên vai nàng đến gần năm phút rồi. Câu nói của nàng khiến cô mở mắt, mơ hồ khẽ hỏi lại.

– Là sao?

Nàng chưa vội đáp, cố gắng xào nấu cho xong.

Cô cũng không vội nghe câu trả lời, buông eo nàng ra, ngoan ngoãn xếp bàn ăn.

Cạch

– Khoan đã!

Cô định dùng bữa liền bị nàng cản lại. Nàng chạy đi, rất nhanh sau đó đã trở lại.

– Tẩy trang trước, em không thấy khó chịu sao?

Nghe thấy tẩy trang, cô giật mình, lập tức đứng dậy.

– Không!

Nàng nâng mày. Cô liền mau lẹ giải thích.

– Tẹo tắm rồi…

– Chị nói là tẩy trang đã. Đang ở nhà, ít nhất em cũng phải lau sạch son môi đi chứ!

Nàng cười nhìn cô. Nàng biết lý do tại sao cô lại sửng sốt như vậy. Cô sợ nàng nhìn thây bộ dạng khó coi bây giời của mình.

– À…

Cô thở phào, ra là chỉ lau son chứ không phải loại bỏ lớp phấn dày cộp trên mặt. Gật đầu, cô mặc cho nàng giúp mình "hành sự".

Đúng là chỉ cần lau qua nhưng nàng lại khá tỉ mỉ, khi cảm thấy ổn cũng mất gần ba phút rồi.

Chuyện lửng lơ kia, bữa ăn nàng cũng chưa có trả lời, cô cũng không hỏi nữa.

Mọi thứ hoàn tất cũng là hơn 7 giờ, có lẽ sẽ chẳng có gì phát sinh khi mà cô thấy nàng lọc cọc xách vali ra phía cửa.

– … Gì đây? (Ngạc nhiên)

– Quản lý của em chưa có nói cho em sao?

Nàng giọng tinh quái hướng cô, cô ngu ngốc lắc đầu.

– Ồ, ra chưa nói? (giả vờ gật gù) Chị đi Busan với em, cũng đổi được vé cạnh em rồi, may mắn ha!

Nàng cười rồi ra khỏi nhà trước, kệ cô vẫn ngơ người ở bên trong.

~