Chương 48:Min-kyung vốn định chuẩn bị đồ để sang Nhật thì một cú điện thoại làm nàng ngừng mọi chuyện lại. Hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng rất nhanh bỏ đồ trong vali ra ngoài. Ít nhất thì nàng sẽ có một ngày nghỉ trọn vẹn, còn nguyên nhân là gì nàng mai nàng sẽ thắc mắc sau.
Dáng nằm lười nhác, nàng hơi vươn vai rồi vớ lấy cái điều khiển. Tiếng "tít" nhỏ cất lên.
– Ji-soo, thực sự cảm ơn em vì đã tham gia chương trình.– Vâng, em cũng rất vui…Là một chương trình giải trí nàng rất thích nhưng… gương mặt ai kia xuất hiện khiến nàng tự nhiên không thoải mái chút nào.
Mà… nàng vẫn ngồi xem.
Đến cuối cùng, môi nàng cũng nở nụ cười. Nàng đã cố nhịn, nhưng có lẽ không thể cưỡng lại được cái biểu cảm ngốc nghếch của nhân vật khách mời lần này.
Liếc nhìn màn hình điện thoại, nàng khẽ thở dài. 0:00, một ngày mới đã đến.
.
Cô quá bận cho ngày hôm nay, lịch ghi hình thì dày đặc mà còn phải sáng tác ca khúc mới khiến cô thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi. Hốc mắt cô thâm quầng quá rõ ràng, lớp phấn càng lúc càng dày khiến Ha-na mày nhăn càng lúc càng đậm.
– Lần nào trang điểm cho em cũng vã mồ hôi.
– Dạ?
Mắt cô nhắm nhưng vẫn chăm chú nghe động thái xung quanh. Giọng điệu hơi bực của Ha-na khiến cô tò mò.
– Thì đấy, em làm gì mà hành hạ quầng mắt như này?
– À, có chút bận.
Cô cười.
Thở dài, động tác tay của Ha-na cố tình mạnh hơn chút, cũng như báo hiệu đã trang điểm xong cho cô.
– Em thay đổi, đúng là chị thích Ji-soo như bây giờ rất nhiều. Nhưng hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có bán mạng cho công việc như vậy. Một ngày em ngủ bao nhiêu tiếng, chị nhìn sơ qua lịch làm việc của em rồi tính cũng chỉ có khoảng 4 giờ nghỉ ngơi. Nếu không có sức khỏe thì nhiều tiền…
– Rồi rồi bà cô. Muộn giờ rồi, tý đàm đạo tiếp nha.
Cô cố né tránh mấy lời giáo huấn của Ha-na, cười tươi roi rói, nháy mắt với người kia rồi "rút lui" trước.
Thở dài, tự vỗ mấy cái vào trán.
"Ashhh, phải nói sao với chị Se-ju đây?"
.
Nàng thảnh thơi sải bước đến công ty. Nếu mọi hôm nàng bận túi bụi với cái lịch trình dày đặc thì giờ đây, có quá nhiều khoảng trống trong thời gian hoạt động của nàng. Hôm nay ngoài việc đến công ty để nhận thu âm thì nàng sẽ gặp mấy-người-liên-quan để hỏi về chuyện này.
Tâm trạng nàng thực tế đang rất tốt. Nàng sợ với cái lịch công tác cũ, nàng sẽ không thể thư giãn nổi dù chỉ một phút. Nhưng, mọi lo âu giờ đã tan biến hết khi nàng nhìn vào cái thời gian hoạt động mới được thay đổi vào đêm hôm qua.
– Min-kyung à, đến rồi sao?
Quản lý Cho đang bận bịu ghi chép gì đó, nàng mỉm cười gật nhẹ đầu.
– Anh, sao lịch của em lần này lại thay đổi vậy?
Đặt túi xách xuống, nàng ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc. Quản lý Cho hơi ngẩng lên nhìn nàng rồi lại cúi xuống ghi chép tiếp.
– Giám đốc có lệnh vậy, anh cũng không rõ. Mà cũng đỡ, nhờ vậy anh và em mới có thời gian rảnh, đúng không?
Cười thỏa mãn, quản lý vừa hay đóng quyển sổ lại. Ngẩng lên thì thấy vẻ đăm chiêu của Min-kyung.
– Này, có gì sao?
Vỗ nhẹ xuống bàn đánh tiếng, Min-kyung nâng mày, một lúc sau mới lắc đầu.
– Không có… chỉ là hơi lạ.
Min-ho hiểu ý, gật nhẹ đầu.
– Có thể chuyện tuột dốc của công ty đã được giải quyết. Dù sao cũng là chuyện tốt, việc của em quả thật đã đỡ đi hơn nửa.
– … Vầng! Em qua phòng thu trước.
Ậm ừ rồi nàng cũng rời phòng.
Rõ ràng nàng thấy quá lạ. Người mê tiền như Giám đốc Bong không lý gì lại vì vấn đề nhạy cảm của công ty đã được giải quyết mà hủy hoạt động của nàng. Quan điểm của Bong Huyn-shik khá rõ ràng, càng thu được nhiều lợi thì càng nắm bắt, chắc chắn không để tuột khỏi tay.
Vậy là lý do gì?
Đăm chiêu là vậy, dừng chân trước phòng thu từ bao giờ rồi mà nàng cũng không hay.
Nàng đến khá sớm nên phòng thu vẫn đang có người sử dụng. Công ty tuy là có nhiều phòng thu nhưng nơi đây, theo nàng thì căn phòng này khiến nàng có cảm giác về âm nhạc hơn tất thảy. Có lẽ cũng bởi vì nó đã gắn bó với nàng 9 năm trời.
– A, chào anh!
Nghiêng mình lễ phép, người đối diện cũng đáp lại cái chào kia của nàng. Đó là quản lý mới của nhóm nhạc sắp Debut – Star G, như vậy có nghĩa là năm người đang thu âm kia chính là Star G.
Nàng quan sát từ bên ngoài. Theo đánh giá của nàng, ngoại hình tốt, giọng hát được. Nhưng trưởng nhóm của nhóm nhạc này và nàng trước kia có chút xích mích, hiển nhiên là càng nhìn nàng càng thấy người kia thật chướng mắt.
– Có phải chị Min-kyung không?
Giọng ngọt xớt khiến nàng nổi da gà. Nếu không phải vì còn người ngoài thì nàng đã trừng mắt mà đáp rồi.
– Ừ, bọn em xong rồi sao?
Tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Vâng, chị vào đi ạ!
Ji-hyo cười ma mị. Nàng thừa hiểu nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái.
– Tiền bối, em tưởng chị mới Come Back. Chị lại sắp ra Album sao?
Tiếng một thành viên khác trong nhóm. Chỉ cần không phải Ji-hyo thì nghiễm nhiên nàng sẽ vô cùng thoải mái.
– À, chị được mời hát nhạc phim. "My world"!
– Thật sao chị? Em có xem phần giới thiệu, thực sự là bộ phim đáng mong chờ của tháng hai đó chị.
– Bọn em cũng nói chuyện với nhau về bộ phim vào tối qua…
– Mấy đứa, còn có lịch, đi thôi!
Quản lý cắt ngang, mấy cô gái đang tươi tỉnh mặt liền xìu xuống, ngoan ngoãn gật đầu rồi ra ngoài.
– Vậy chào chị!
Ji-hyo nhếch môi cười rồi xoay người đi. Min-kyung hơi giận, húng hắng ho một tiếng rồi vào bên trong.
– Alo, nghe rõ không Min-kyung?
Chỉ đạo âm nhạc ở bên ngoài nói nhỏ, Min-kyung gật đầu ra dấu "OK".
– Bản anh mới đưa cho em là bản hoàn chỉnh, sửa vài chỗ thôi nhưng nhìn chung vẫn vậy. Chú ý nhé, chỗ nào khác đã được tô đỏ lại rồi. Cố gắng làm trong một lần nhé.
"OK"
Nàng mỉm cười nhìn vào bản nhạc mới.
Soi kĩ những chỗ tô đỏ, gật gù. Vài nốt cao đã được thay nhưng không thể gây khó khăn cho nàng. Nếu nàng không thể xử lý mấy nốt cao này thì không còn là Kang Min-kyung nữa.
"Cái người kia cẩn thận vậy sao?"
Nhướn mày liếc nhìn người ngoài phòng thu rồi lại nhìn vào bản nhạc. Việc tô đỏ chỗ sửa đã khiến nàng ngạc nhiên rồi, không thể tin được những chỗ luyến cao độ cũng được người kia nhắc khéo bằng mấy chữ nhỏ bên dưới.
Trong âm nhạc, bạn hiểu và hát được theo bản nhạc đã đành nhưng có những chỗ phải xử lý đúng ý đồ của người sáng tác.
Điển hình là đây, bản nhạc là trong tay nói một kiểu nhưng ý đồ người viết lại khác một chút.
Nàng hơi nhẩm trong đầu, rõ ràng hát theo lối được-nhắc-nhở hay hơn hẳn so với cách "phổ thông" kia.
Đã xong việc "đọc qua".
"Giải quyết trong một lần nào"
Hơi cong khóe môi. Sự sảng khoái này lâu lắm mới lặp lại. Một bản nhạc tưởng như quá dễ dàng lại đang thách thức nàng.
Hơn nữa, nàng cười vì bài hát này quá hay. Đúng theo đánh giá, quá-hay!
Hít một hơi sâu.
Nhạc nền.
"Em cố gắng say giấc một lần nữa, không thể để anh vụt mất như vậyThế giới kia, hãy ngừng chuyển độngEm thực sự muốn được thấy anhVậy mà khi đã ở trong mơ, em cũng chỉ như một cơn gióGió thoảng qua và anh chẳng thể nhìn thấy emNhưng dù là vậy… anh vẫn mãi mãi là duy nhất trong tâm trí emYêu anh thật quá đau đớnDù cố gắng trốn tránh nhưng lại yếu lòng, sải bước chân nặng trĩu tìm kiếm anhVì yêu anh như vậy nên xin anh đừng lãng quên emTình yêu này, sẽ là mãi mãi, không bao giờ vơi cạn…"– MIN-KYUNG!
Đến lần thứ ba nàng mới ngẩng mặt lên được.
Quản lý Cho vỗ gáy, còn một câu thôi mà không rõ vì lý do gì khiến nàng dừng lại lửng lơ như vậy.
Đã quá hay, quá xuất sắc vậy mà phải làm lại từ đầu.
– Min-kyung, không khỏe sao?
Quản lý Cho đưa nàng chai nước, đón lấy, hơi lắc đầu, hướng ánh mắt sang người đàn ông đang chỉnh lại bộ âm thanh.
– Anh Ken, bài hát này không phải anh viết sao?
Người đàn ông được gọi là Ken kia tròn mắt nhìn nàng, khó hiểu.
– Anh từng nói với em là do anh viết sao?
Nàng ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì người kia đã cười xuề.
– Không phải anh viết đâu. Ji-soo nhờ anh phụ trách… ừm, giúp em ghi âm.
Là Ji-soo.
Khi chỉ còn một câu kết thúc bài hát kia thì dòng chữ "Sáng tác: Lee Ji-soo" đập vào mắt nàng.
Đã tự hứa với bản thân là quên cô đi, nhưng đến đâu cũng gặp hình ảnh của cô.
Tránh né cô đã là thói quen của nàng, vậy mà nàng như bị cô ám vậy. Bất kể có làm gì, tán gẫu với người quen liền nghe thấy tên cô, lướt qua mấy trang mạng xã hội lại gặp nụ cười rạng rỡ của cô ngay trên màn hình.
Hôm nay, ông trời cũng không buông tha cho nàng. Bài hát nàng mong mỏi được trình bày lại chính là một sáng tác của cô.
Không thể thiếu chuyên nghiệp lúc này, dĩ nhiên nàng cố gượng gạo nụ cười rồi gật đầu. Coi như đáp lại câu nói kia.
– Hôm đưa bản nhạc cho anh, Ji-soo có đề xuất ba ca sĩ hát bài hát này, dĩ nhiên là có tên em. Anh không đắn đo liền liên lạc mời em ngay. Vốn biết Ji-soo sáng tác rất giỏi nhưng không nghĩ lại còn giỏi trong việc chọn ca sĩ trình bày bài hát của mình. Giọng em rất hợp với giai điệu bài hát này. A, thật là… không khéo giải nhạc phim của năm sẽ thuộc về bài hát "Don't forget me" này thôi!
Min-kyung hơi mím môi.
Cô không hề né tránh nàng.
"Đúng là Lee Ji-soo, rất chuyên nghiệp"
Nàng hơi cười, thầm nghĩ mình quá trẻ con. Công, tư lẫn lộn tự nhiên khiến bản thân rối loạn rồi tự làm khó mình.
– Được rồi, làm lại thôi!
Nhìn bản nhạc một lần nữa, nàng hít sâu một hơi rồi bước vào phòng thu.
"Vẫn có thể có mối quan hệ xã giao"
Nàng cười.