Chương 38

Chương 38:

Ring ring ring

Cô rửa bát xong mới tức thì liền có chuông điện thoại. Hơi bất ngờ, cô vội vàng lau tay rồi bắt máy.

– Alo, bác sĩ Nom. Có gì không?

– …

Cô mặt trắng bệch, cả người run run khi nghe bác sĩ Nom kể lại sự tình.

Nàng thấy cô vội vã nghe điện thoại cũng có chút tò mò. Bước đến cạnh cô liền giật mình khi nhìn gương mặt như người mất hồn của cô.

– Ji-soo?

Vội vã lay cô. Cô bừng tỉnh, nhìn nàng rồi tóm chặt vai.

– Đ…đi thôi!

"À Ji-soo à, về chuyện cô Gang. Thai nhi bị chết lưu, cũng có thể coi như cô ấy sảy thai vì cái thai được hơn ba tháng mấy ngày. Nhưng khi hút xong thai chết lưu, bệnh nhân vốn nên nghỉ ngơi thì không rõ vì sao cô Gang lại bỏ đi. Trước đó tâm trạng cô ấy rất bất ổn, đúng từ chuyên môn là rối loạn tâm lý. Kèm theo tình trạng thân thể yếu ớt như bây giờ ra đường vô cùng nguy hiểm. Tôi đã liên lạc và tìm kiếm nhưng không thể thấy, đến nhà riêng chồng cô ấy cũng nói cô ấy chưa có về. Ji-soo, em có biết chỗ nào cô Gang hay lui tới thì tìm kiếm nhanh đi nhé. Giờ tôi còn có ca mổ không đi được. Tôi thông báo vậy thôi. Em mau khẩn trương đi!"

Ji-soo răng cắn móng tay đến sát da thịt, người run cầm cập. Cô thực sự là đã bị sợ hãi quá mức rồi. Cảm giác này… cảm giác đáng sợ này không phải lần đầu cô gặp. Nó đang lặp lại.

Khi nội cô bị ô tô đâm ngay trước mắt cô, cảnh tượng vũng máu đó cùng xác nội nằm dưới bánh xe khiến cô chỉ biết ôm lấy thân thể mà run rẩy. Cô thậm chí phải đi điều trị tâm lý một thời gian để có thể không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Cô đã ôm tội lỗi đó đến nhiều năm. Nếu cô không làm rơi trái banh xuống đường thì chắc nội vẫn còn sống đến bây giờ.

Cô luôn nghĩ rằng đó là lỗi của mình, rồi hôm nay, nó lại lặp lại lần nữa.

"- K…khoan đã, rõ ràng Se-ju vẫn khỏe mạnh, sao có thể…

– Nguyên nhân không phải do thai nhi, là do người mẹ. Cô Gang vốn khỏe mạnh, tiền sử không sử dụng chất kí©h thí©ɧ nên có thể nguyên nhân chính là do cô Gang làm việc quá sức, thiếu ngủ, hoặc ngủ không sâu giấc trong một thời gian dài dẫn đến rối loạn nội tiết.

– Làm… làm việc quá sức sao?

– À đó chỉ là phán đoán. Tất nhiên cũng do nhiều nguyên nhân khác nữa. Nhưng kiểm tra hốc mắt và đồng tử thì đúng là tình trạng thiếu ngủ, ngủ không sâu. Vậy nên bên tôi chỉ có thể ghi được nguyên nhân là do làm việc quá sức mà thôi.

– Tôi… hiểu rồi. Giờ tôi sẽ đi tìm! Chào bác sĩ Nom

– Ừ, chào Ji-soo!"

Se-ju làm việc đến mức sảy thai còn có thể do ai chứ? Chỉ có thể do cô mà ra.

Tại sao biết rõ Se-ju phải nghỉ ngơi mà không ép chị ấy nghỉ việc?

Tại sao để công việc lên đầu Se-ju đến mức chị ấy phải thức đêm thức hôm?

Tại sao bản thân luôn mang đau khổ đến cho người khác vậy?

Cô như phát điên lên rồi, người cô run rẩy, mồ hôi đầm đìa dù ngoài trời lạnh thấu xương.

Nàng xót xa liếc nhìn cô co ro trên ghế trước. Đau lòng nhưng sẽ không hỏi thêm câu nào vì nàng biết giờ hỏi thêm chỉ làm người kia thêm hoang mang mà thôi.

Địa chỉ cô bảo nàng đưa đến là nhà cũ của cô. Thực sự cô không thể nghĩ ra nơi nào khác mà Se-ju có thể lui tới. Se-ju cũng có khóa nhà của cô, nếu có khả năng thì tốt nhất nên thử, biết đâu lại thành công?

Bấm chuông điên loạn, cả thân thể đổ về phía cửa.

Mà sao… phải bấm chuông?

Cô nhớ ra liền nhìn nàng. Ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt và rụt rè.

– Khóa… chị cầm, nhớ không?

– A!

Nàng vội vã lấy khóa trong túi ra. Cũng may mà luôn mang theo bên người.

Cạch

– S…Se-ju? Chị có trong đó không?

Tối mù mịt, cô lao vào trong, dáng vẻ vô cùng gấp gáp và loạng choạng.

Một phụ nữ vẫn còn mặc áo bệnh nhân ngồi co ro ở một góc phòng. Tiếng nấc khàn đi, rõ ràng là đã khóc quá nhiều.

Ji-soo hốt hoảng vội vã chạy đến bên cạnh.

– Se-…ju!

Cánh tay run rẩy kia chậm, thật chậm tiến đến chạm vào bả vai người phụ nữ trước mặt.

– Đừng … thương hại tôi… Em đi…đi! Mau đi!

Đẩy cánh tay cô ra khỏi thân thể, Se-ju dứt khoát không muốn Ji-soo nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ.

– Se-ju, mau vào viện đã. Chị vẫn chưa bình phục!

Cô cố gắng bình tĩnh mặc dù cô thực sự sợ hãi. Se-ju run rẩy đưa hai tay lên, ôm lấy bả vai mình.

– Tôi… không muốn đi đâu hết. Tôi muốn ở đây!

– Giờ chị đang mất bình tĩnh, đến viện kiểm tra đã rồi trở lại sau!

– Tôi không có mất bình tĩnh cũng như phát điên! Tôi biết mình như nào, em… kệ tôi đi!

Thực sự thì, Se-ju không mất ý thức như Ji-soo nghĩ. Chỉ là quá đau lòng nên muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.

Còn Ji-soo, so với Se-ju mà nói, tâm trạng tệ không kém gì Se-ju.

Ji-soo thậm chí còn có bệnh án về tâm lý, phải sử dụng thuốc một thời gian. Nếu giờ đây lặp lại chuyện này, có lẽ là việc xấu, rất xấu.

Nguyên nhân khiến Ji-soo bị như vậy cũng là do cảm giác tội lỗi, luôn nghĩ mình là kẻ có tội mà gây nên.

– Xin… xin lỗi! Tại tôi… là tại tôi nên mới như vậy!

Se-ju giật mình, giọng Ji-soo có chút lạ. Chậm rãi xoay người lại, cô phát hoảng, gương mặt Ji-soo đàm đìa nước mắt. Thậm chí cả người còn không ngừng run sợ nữa.

So với mình, người này còn biểu cảm kinh hãi hơn mấy bậc.

Se-ju đưa tay lên, vuốt má Ji-soo.

– Đồ ngốc… em làm sao vậy, tôi không đổ lỗi cho em. Tôi muốn yên tĩnh… nên mới đến đây… đừng như vậy vì tôi… có được không?

Quen nhau bốn năm, lần đầu tiên Se-ju thấy Ji-soo rơi nước mắt.

– Tôi… tôi phải có trách nhiệm… lỗi tại tôi… tôi xin lỗi! Se-ju, tôi… rất xin lỗi! Hãy… tha lỗi cho… cho tôi!

Mồ hôi ứa ra ướt đẫm lưng. Ji-soo tự nhiên thấy mệt vô cùng, đầu đau như búa bổ. Cố gắng níu giữ cái nhìn tới Se-ju, cô đưa tay ra, ôm lấy người trước mặt.

– Hãy… tha lỗi cho tôi! Là tại tôi nên đứa bé mới mất… lỗi là… ở tôi…

Một màu đen kịt không chút vệt sáng.

~

" Ji-soo, là tại cháu nên nội mới chết oan uổng. Nếu cháu không làm rơi trái banh…

Ji-soo, tại cô nên cháu mới không thể nhìn thấy ánh mặt trời, không thể gặp bố mẹ. Tại cô hành hạ mẹ cháu, là tại cô…

Ji-soo, là tại mày, mày luôn gây rắc rối, lỗi là tại mày"

.

– Một đứa trẻ năm tuổi, chứng kiến cảnh này là quá sức rồi. Gia đình nên để chúng tôi theo dõi cháu thêm, ảnh hưởng tâm lý vô cùng lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất khó khăn để hòa nhập với cộng đồng…

.

– Bác sĩ ơi… cháu sợ lắm. Là tại cháu nên nội mới mất đúng không bác sĩ.

– Không phải lỗi do cháu, là người kia lái xe ẩu nên mới gây tai nạn mà thôi!

– Vậy sao nội luôn xuất hiện trong mơ và nói đó là lỗi của cháu? Bác sĩ ơi… nếu nội nói đó là lỗi của cháu thì… đúng là lỗi của cháu. Cháu sợ lắm… !

.

– Ji-soo, ném trái banh lại đây giúp mình đi!

– B…banh?

Đứa nhỏ sáu tuổi run rẩy nhìn thứ tròn xoe dưới đất. Sợ hãi ngồi xụp xuống, tay vò đầu, khóc thành từng tiếng nghe mà đến thương tâm.

.

– Ji-soo, con có muốn đi học với Chul-soon không?

– Với… Chul-soon?

– Phải, cậu bé nói muốn học chung lớp với con lắm đó. Chậm một năm nhưng mà mẹ sẽ xin nhà trường cho con học cùng lớp với Chul-soon, con có chịu không?

– …

– Chul-soon muốn gặp lại con lắm đấy!

– … Vậy… Con sẽ đi học!

.

– Ji-soo, thứ tròn xoe vô hại này mà cậu cũng phải sợ sao?

Cậu nhóc tức giận hét vào mặt cô bé, cô bé mím môi, cố ngăn không cho giọt lệ nào rơi trước mặt cậu bạn thân. Ji-soo từ nhỏ sĩ diện đã rất cao, nếu là Chul-soon thì tuyệt đối càng không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt câu ta được.

– Nghe đây, nếu cậu không thôi cái vẻ mặt yếu ớt đó và tươi cười với tôi như trước, tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa, đồ yếu đuối!

Tức giận bỏ đi.

Ji-soo vì thể diện và vì… Chul-soon, cả ngày hôm đó cố gắng để có thể chạm tay vào trái banh.

.

– Ji-soo, tôi bày ra trò này hay lắm, cuối cấp rồi nghịch chút đi!

– OK, tới liền!

Ji-soo tươi tỉnh chạy theo Chul-soon với vẻ mặt vô cùng thoải mái và tự nhiên.

~

Ji-soo hé mắt, tuy sắc mặt đã khá hơn rất nhiều nhưng tâm lý vẫn bất ổn đôi chút.

Người gục xuống mép giường bệnh của cô mà ngủ ngon lành là nàng. Gương mặt mệt mỏi, hẳn là đã chăm sóc cô cả đêm.

Cô ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống nàng. Cố nở nụ cười, cô chậm rãi nâng tay, vén lọn tóc nàng gọn sau vành tai.

Nhộn nhộn ở tai khiến nàng nhíu mày rồi tỉnh ngủ. Giật mình ngồi dựng dậy, tròn mắt nhìn cô.

– Tôi làm chị tỉnh sao?

Nụ cười nhợt nhạt kia càng khiến nàng lo lắng hơn gấp bội. Nhanh chóng lắc đầu, nàng đứng lên với ý định đi gọi bác sĩ.

Vươn người tóm lấy tay nàng. Quen quá, hình như…

Nàng chỉ mới nghĩ đến đó thôi liền bị ai kia kéo mạnh về phía giường. Mặt nàng chỉ trong tích tắc đã được đặt sát ngực cô, tư thế thì rõ ràng quá buồn cười mà.

Ôm nàng thật chặt, thậm chí còn tựa má trên đầu nàng nữa nom vô cùng tình ý.

– Định đi đâu?

– A… chị… bác..bác…bác sĩ…

Thẹn đến mức đỏ bừng mặt, ăn nói lắp bắp không kiểm soát.

Nếu không phải cảm nhận được rõ ràng ngực của cô, thậm chí còn chạm vào má nàng sau lớp áo bệnh nhân mỏng dính thì nàng cũng sẽ không có biểu cảm như vậy đâu.

– Tôi rất ổn. Nhưng mà kẹt một nỗi… người duy nhất tôi cần lúc này là chị. Cho nên phiền chị để tôi ôm một chút nhé!

Giọng tinh quái thường ngày của cô đây mà. Nàng ngại đến chín mặt nhưng tất nhiên sẽ không vô tình mà rời khỏi đây rồi. Người kia đã nói vậy kia mà…

Mỉm cười, gật đầu, như vậy là đồng ý.