Chương 36Thì ra mấy tiếng động khiến nàng phát cáu dạo gần đây là từ căn nhà của cô mà ra. Bước vào căn biệt thự cô mới mua, tuy nó là căn bình thường nếu đem so với căn của nàng hay những căn xung quanh nhưng nội thất bên trong thì không hề kém cạnh chút nào hết.
Đại khái là, nhìn sơ qua cũng biết nội thất toàn đồ đắt tiền, thậm chí là đắt nhất so với thị trường bây giờ.
Nếu chưa vào nhà cũ của cô thì không có gì đáng nói rồi nhưng nàng đã vào nhà cũ của cô, thậm chí còn biết cô là người không thích quá nhiều đồ đạc trong nhà vậy mà giờ đây… thật không thể tin được hai căn nhà này là của cùng một người nữa.
– Không phải em không thích nhiều đồ trong nhà sao?
Cô liếc sang nàng, hiểu ý, hơi cười, cô thản nhiên gật nhẹ đầu.
– Đúng vậy. Nhưng gần đây cảm thấy tiện nghi cũng có cái tốt!
– Tốt?
Khó hiểu nhìn cô, nàng nhướn mày.
– Nếu chị qua đây sẽ không quá bất tiện! Như vậy với tôi là tốt!
"A"
Nàng sung sướиɠ đến ngập mặt rồi. Sao lại có người dịu dàng mà… miệng lưỡi trơn tru khiến người ta hạnh phúc đến vậy cơ chứ. Nàng thì cười híp mắt, cô thì chỉ biết hơi gãi vành tai, rõ ràng cô có xấu hổ với mấy lời nói của mình.
– Mọi thứ ở đây, đều là của chị nên cứ cư xử tự nhiên.
Cô hơi cười ngồi xuống ghế, tay vỗ vỗ xuống ra dấu cho nàng ngồi cạnh mình.
Lại là một lời mát lòng rồi.
– Tivi cũng loại hiện đại nhất, xem ra… Ji-soo trở thành cái máy tiêu tiền rồi. Còn đâu hình tượng giản dị nữa?
Nàng bắt đầu chọc ghẹo cô. Cô hơi tròn mắt. Cái cụm từ "hình tượng giản dị" khiến cô buồn cười vô cùng.
– Cánh nhà báo luôn nói sai sự thật!
– Nói sai?
Nàng tròn mắt, không nghĩ cô sẽ nói vậy.
– Hình tượng của tôi trên các mặt báo, cứ như một thiên thần vậy. Phẩm chất đạo đức không biết họ căn cứ ở đâu mà nói về tôi như vậy. Nhiều lúc tôi chỉ biết cười trừ mà thôi!
Cô cười gian xảo. Nàng mù mịt, hoàn toàn không biết cô có ý gì.
– Vậy là em… không phải như vậy sao?
– A, nếu tôi không phải như vậy thì chị sẽ tránh xa tôi sao?
– Hả?
– Nếu tôi khá xấu xa, khá gian xảo thì chị có tránh xa tôi không?
Cô tiến càng lúc càng sát vào nàng. Nàng đề phòng, lùi càng lúc càng xa cô. Đến khi không thể lùi được nữa mới đành lòng dừng lại.
Tư thế này, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô đang ức hϊếp nàng mà.
– Cái…cái này… Ý em… xấu xa là s…sao?
Không hiểu sao lại ấp úng nữa. Cô cố gắng nhịn cười, vẫn ra vẻ nham hiểm.
– Là xấu xa! Nếu không hiểu thì tôi nói rõ nhé!
– ….
(nuốt khan)–
(Nở nụ cười gian tà) Chị đang ở nhà tôi đấy! Chị có biết chị bây giờ như con cừu béo đang ở trong hang cọp không?
– Cái…cái gì cơ?
(vẻ mặt hoàn toàn là tái mét)– Tôi đang tính xem, không biết nên "ăn thịt" chị như thế nào. Nãy giờ vẫn đang nghiên cứu. Nhưng có lẽ giờ biết rồi!
Nàng hiểu rồi, hoàn toàn vỡ lẽ. Mấy lời kia… có điếc thì vẻ mặt của cô cũng nói lên tất cả.
Đưa hai tay che chắn ngực, là thế phòng thủ. Mặt tức khắc biến sắc, run rẩy nhìn cô.
– Kh…khoan đã. Chị… không! Chị không muốn… Đừng có… lại gần!
Lời lẽ xua đuổi kia không làm cô ngừng vẻ mặt như muốn "ăn thịt" nàng. Cô nhìn xuống nơi mà nàng đang cố "phòng thủ", nhướn mày.
– Tôi khỏe lắm đấy, có chắc làm vậy ăn thua không?
– Ji…. Ji-soo! Em… làm sao vậy? Chớ… chớ tiến lại gần đấy! Ca…cấm!
Nàng run lắm rồi. Câu từ còn lộn xộn nữa.
– Tự ý hôn tôi giờ lại không cho tôi chiếm chút tiện nghi nào sao? Xem ra thiệt thòi cho tôi quá rồi!
Cô cười. Nàng méo xệch mặt.
Sai rồi, sai thật rồi. Sao lại hôn cô cơ chứ? Chỉ là… nhất thời hưng phấn nên mới có hành động như vậy thôi mà. Nàng không thể ngờ được cái hành động đó lại kích động cô đến như vậy.
– Em… Lúc đó chị… chị chỉ… không có ý…. C… xin lỗi! XIN LỖI!
Mắt nàng nhắm tịt lại. Người run run. Nhìn dáng vẻ đó đúng là động tâm mà.
Cô cười. Dọa được nàng rồi. Ai bắt đánh lơ cô mấy ngày, coi như là phạt nàng đi.
Nâng đầu ngón tay, lại là động tác đủn nhẹ trán nàng.
– Nghĩ gì vậy! Tôi đùa chút thôi. Mở mắt ra đi!
"A"
Từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt thường ngày của cô nàng mới nhẹ nhõm. Là nhẹ nhõm đến cực hạn, gương mặt tỏ rõ vẻ vui mừng như là gặp lại một người đã lâu không liên lạc vậy.
– Sợ đến thế sao?
Cô cười. "A" một tiếng, nàng đỏ bừng mặt xấu hổ.
– Kh…không có!
– Nói dối, chị run như vậy kia mà!
(vẫn cười)– Ch…chị chỉ bất ngờ thôi. Không có sợ! Sao phải sợ kia chứ!?
– Vậy sao?
– Tất nhiên!
Nàng giọng chắc nịch. Cô nhướn mày, hình như… lại là cái vẻ mặt gian xảo ban nãy rồi. Nàng lạnh sống lưng, rùng mình một cái.
– Vậy tôi thử "làm" chút, xem xem chị sợ hay chị bất ngờ nhé!
– K…không! KHÔNG!
Lại đưa tay ra thủ thế trước ngực.
– Ha ha!
Mặt nàng đỏ bừng, rõ ràng cô chỉ đùa. Nghĩ đến đó lại xấu hổ. Đúng, nàng sợ chứ không bất ngờ. Nhưng không phải là… không bất ngờ. Dù sao cũng phải bất ngờ đã rồi mới sợ hãi chứ!
– Đồ… đáng ghét!
Nàng phụng phịu. Cô tươi cười, chậm rãi đứng lên.
– Mười hai giờ rồi. Tôi đưa chị về!
– A, phải rồi! Em ngủ đi, chị tự về được. Có bên đường thôi mà!
– … Kì thực chị có sang đường tôi cũng không yên tâm lắm!
– Đồ ngốc này, chị lớn hơn em đến sáu tuổi đấy!
Vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cô nâng mày. Đúng là hơi quan tâm quá rồi, không hợp với cô lắm. Gật gù, cũng không phải là việc gì đó không thể tự làm được. Nhưng lại không muốn dáng cô khuất tầm mắt.
– Vậy, tôi đứng ngoài cửa nhìn chị vào nhà!
– Hm… vậy cũng được!
Nàng tươi cười chào cô. Rất nhanh đã trở về nhà. Cảm giác gần cô hơn bao giờ hết khiến nàng hồi hộp. Nàng không nghĩ rằng có thể ở đối diện cô. Như vậy muốn gặp cô hay nấu gì đó cho cô ăn đều quá dễ dàng rồi.
Nằm trên giường, tự nhiên nhớ lại cái cảnh tượng ban nãy. Đỏ mặt.
Nàng không phải quá… cự tuyệt. Chỉ là nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cảm giác lại quá hồi hộp. Hồi hộp đến run rẩy người thành ra lại trở nên sợ hãi.
Nàng khi đó chỉ nghĩ được một câu duy nhất trong đầu.
"Lần đầu… lần đầu… là lần đầu của mình"Tại nó không lãng mạn giống trong phim nên nàng tâm lý chuẩn bị chưa hề có. Hiển nhiên như vậy lại thành phòng bị cô.
Vẫn là nên tự đặt tình huống để tập cách giải quyết dần. Nếu… sau này cô có ý định đó thật thì… còn có thể xử lý khôn ngoan. Như hôm nay chẳng không ngoan chút nào hết.
TingLà tin nhắn từ "Lee Ji-soo".
"Tôi ngủ đây! Ngủ ngon!"Mỉm cười. Hạnh phúc như này… chỉ mong tồn tại mãi mãi.
Từ khi có mối quan hệ gọi là "hẹn hò không chính thức" với cô, cô chưa hề nói một lời yêu nào hết, cũng chưa làm một cử chỉ nào vượt quá giới hạn. Thứ duy nhất cô làm đó là quan tâm bằng hành động mà thôi.
Cô khác hẳn với những gã trước kia nàng hẹn hò.
"Anh yêu em""Min-kyung, em thực sự rất xinh đẹp""Min-kyung, anh nguyện trao hết mọi thứ anh có cho em""Anh không sợ dư luận, chỉ sợ em không ở bên anh. Cánh nhà báo phóng viên nói gì anh không bận tâm"Mấy lời đó, mát lòng thật, nhưng lại… toàn giả dối.
Giờ nghĩ lại, nàng lại tự thầm trách cứ bản thân, sao lại đi tin vào mấy lời vô bổ đó mà tự làm đau chính mình kia chứ?
Cô không nói như vậy nhưng hành động của cô lại chứng minh hết tất thảy cho mấy lời nói kia.
Không ngại bận bịu mà trở về gặp nàng chỉ vì nàng giận, vì muốn gần nàng mà mua nhà ngay đối diện, trả một món tiền khổng lồ để nàng vui…
Trên hết là ngày đó đã đợi nàng năm tiếng đồng hồ chỉ vì hôm đó là Giáng sinh đầu tiên của cả hai người.
Nghĩ đến đó thôi… nàng khẳng định trong lòng. Dù cô có như nào cũng mãi là người nàng yêu thương. Cô là người nàng không thể từ bỏ, không muốn từ bỏ và chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Nàng yêu cô.
Ting"
Yêu một người là những đêm dài thao thức mộng mơ…*Ngủ ngon, Lee Ji-soo XX **"(*: Một câu hát)(**: Kí hiệu yêu gì đó, đại khái là yêu đó =)) )Cô cười. Khóa màn hình điện thoại, chính thức chìm vào giấc ngủ.
~
Cô đến công ty vào 7 giờ sáng, biết nàng vẫn ngủ nên không có gọi, sợ làm nàng tỉnh giấc. Vả lại cô cũng chắc chắn sáng hôm nay nàng không có lịch làm việc. Hôm qua lúc vào nhà nàng thấy tờ giấy nhớ dán ở cánh cửa tủ lạnh không có ghi lịch buổi sáng, chỉ có lịch họp buổi chiều nên cô mới có thể dám chắc như vậy.
Đại khái là ai cũng vui mừng khi nhìn thấy cô trở về. Cô lần đầu tiên đi đâu mà mua quà về cho mọi người ở công ty.
Cô đã khác, mọi người đều nhận ra và vui mừng vì sự "đổi mới" này của cô.
Cô không cần biết có bao nhiêu nhân viên trong công ty, mỗi người một thùng thuốc bổ hàng chính hãng bên Nhật, tiền do Se-ju mang thẻ đi thanh toán. Là mặt hàng đắt tiền nên mọi người vô cùng nâng niu và biết ơn. Hiển nhiên là thiện cảm của mọi người với cô càng lên cao rồi. Mà… là lên cao nhiều bậc chứ không phải lên cao đơn thuần.
– Ji-soo, dạo này em mua gì mà tiền trong thẻ hết nhiều vậy?
Khi Se-ju đi thanh toán tiền quà lập tức phát hiện con số trong tài khoản giảm đáng kể. Tuy nó thực sự cũng không phải vấn đề gì lớn vì "tiền là để tiêu" và "hết lại kiếm" nhưng mà cũng khiến người khác phải kinh ngạc.
Ji-soo khá thản nhiên, liếc mắt nhìn Se-ju mấy giây rồi lại đưa tầm mắt đến bản nhạc đang cầm trên tay.
– Tôi có chút chuyện riêng!
– Chuyện riêng?
Kinh ngạc nhìn Ji-soo, Se-ju hơi mím môi, tay siết chặt.
– Phải! Có gì không?
– … À không! Chỉ là… lần đầu tiên em không kể với tôi chuyện… riêng nào của em mà thôi!
Nở cụ cười bất lực. Chột dạ, Ji-soo đưa mắt lên nhìn Se-ju. Tim cô nhói lên một cái đau điếng khi thấy Se-ju buồn đến như vậy.
Ra là… vẫn còn vương vấn. Cũng đúng, làm sao quên đi dễ dàng được? Nếu nói cô quên rồi thì cũng chỉ là lừa dối con tim mình mà thôi.
Cũng chính vì lẽ đó, cô vẫn chưa thể có mối quan hệ chính thức với nàng.
Cô chưa thể nói lời yêu nàng.
– Mấy chuyện đó, chị không cần bận tâm đâu. Tôi tự lo được!
– … Tôi luôn biết em tự lo được! Tôi chỉ… muốn lắng nghe em tâm sự mà thôi!
Mỉm cười yếu ớt, Se-ju lấy xấp tài liệu trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Ji-soo thẫn thờ. Mệt mỏi, đưa tay lên bóp bóp sống mũi. Thở dài.
Cộc cộc– Vào đi!
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình, nhanh chóng chỉnh lại tư thế và trạng thái.
Cạch– Ji-soo, có người bên công ty S.S.E đến nói là muốn gặp em!
Một anh nhân viên của công ty vào thông báo. Cô giật mình, không lẽ là nàng?
– Ai vậy?
– Là lính mới bên công ty họ hay sao đó, anh thấy lạ hoắc nhưng lại rất xinh đẹp. Chắc chắn là một thần tượng. Mà cô ấy đi một mình đó!… Em có ra không để anh chuyển lời?
Không phải nàng nên có hơi thất vọng.
Cô đắn đo một chút, người ta đã đi xa như vậy, có lẽ cũng nên gặp.
– Được rồi. Hẹn cô ấy đến phòng họp nhỏ 104. Em ra ngay!
– OK!
"Có chuyện gì?"
Ji-soo sắp xếp lại bản thảo xong thì vội vã tiến đến phòng họp nhỏ dãy A-104. Lính mới nhà S.S.E "cả gan" một mình đến gặp cô khiến cô cũng có chút hứng thú.
Cạch– Xin lỗi, tôi đến hơi….
– LEE JI-SOO!!!
– ……trễ!?
Cô tròn mắt, hoàn toàn là kinh ngạc khi biết người muốn gặp mình là ai…