Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 35:

Cô sau khi đóng dấu bản quyền, "chốt hạ" lần "làm ăn" này liền lập tức mau chóng thu xếp để về nước.

Cô vội vã cũng chỉ vì… không hiểu tại sao nàng lại giận dỗi lâu như vậy.

Cũng năm ngày rồi, gọi điện nàng không nghe máy, tin nhắn cũng chỉ vỏn vẹn mấy chữ như "Ừ", "Không", "Rồi", "Chưa" mà thôi.

Cô không tin là vì mấy lời đùa dai hôm đó mà thành ra như bây giờ.

Về phía nàng, từ ngày cô bé hậu bối kia đả kích ghê gớm về tuổi tác của và dường như còn dọa nạt về chuyện tình cảm thì nàng trở nên vô cùng "khó ở". Rất dễ nổi cáu và đặc biệt là mỗi khi có ai đó nhắc đến cái tên Ji-hyo, nàng liền quăng cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đến người dám mở lời "không hay".

Càng bực hơn khi về nhà cũng không yên thân. Nàng chỉ muốn nguyền rủa cái người nào lại chuyển nhà đến khu nàng vào thời điểm này mà thôi. Mỗi lần muốn nghỉ trưa một chút thì lại lạch cạch bên ngoài tiếng chuyển phát, tiếng va chạm "không hợp tâm trạng" chút nào hết.

Ring ring ring

Không muốn nghe.

Nàng lườm vào màn hình điện thoại rồi nhất quyết là như vậy. Không bắt máy.

Điện thoại rung cũng rất lâu rồi, khi nàng tắm xong vẫn không ngừng rung. Mấy ngày trước cô có gọi điện nhưng cũng chỉ dừng lại ở cuộc thứ hai. Hôm nay đến mười ba cuộc rồi vẫn không thấy có dấu hiệu định bỏ cuộc.

"Hay là… có chuyện gì?"

Bất an, nàng lập tức vớ lấy điện thoại khi trên người… chỉ quấn một lớp khăn tắm mỏng.

– Alo?

– Chịu nghe máy rồi à?

– A? Vậy là không có gì đúng không?

Nàng xấu hổ, lập tức đổi cái giọng đang lo lắng thành giọng "bạo chúa" như mấy hôm trước.

– Không có thì không được gọi sao?

– … Chị cúp máy đây!

– Ra mở cửa!

– Cái gì?

– Tôi sắp chết cóng rồi, ra mở cửa!

Nghe thấy "chết cóng", nàng sợ quá vội vã chạy ra ngoài.

Cạch

Nàng mở cửa, cô ở ngoài đó thật.

Nàng tròn mắt nhìn cô, còn cô thì… kinh hãi nhìn nàng mấy giây rồi suốt từ đó, cứ chăm chăm nhìn vào…khe ngực lấp ló dưới lớp khăn tắm.

Cảm thấy sai sai, lại thấy lạnh quá mức bình thường kèm theo cái nhìn gian tà của cô, nàng từ từ hạ tầm mắt xuống…





– Á…á….á…á!!!!!!!!!!

Rầm

Cửa được đóng vào ngay lập tức, kèm theo đó là cái bưng kín miệng từ phía cô. Nàng đỏ bừng mặt, ngồi xụp xuống, tay che kín mặt như là mới bị cô ăn hϊếp vậy.

– Này!

– …

– Này! Chị định ngồi đó đến bao giờ? Đi mặc quần áo vào đi!

Cô bất lực ngồi bên cạnh, coi như dỗ dành đi. Nàng phụng phịu, lườm cô.

– Em đã thấy gì?

– Cái gì?

– Chị hỏi em đã thấy gì chưa? Thấy gì chưa?

– … Chị quấn khăn kín mít, tôi có mười con mắt cũng không thấy nổi.

– Vậy em nhìn cái gì mà chăm chú như vậy? Lại còn nhìn… xuống…

Nàng vừa nói vừa nhìn xuống ngực mình rồi lại quăng cái nhìn hờn dỗi sang cô.

– Tôi định nhìn từ trên xuống dưới xem chị mặc cái gì, nhưng lại đúng lúc chị nhìn tôi nên thành ra như vậy. Tôi không có ý xấu!

Rõ ràng nói dối mà. Khi đó mắt cô còn cố mở to ra như là mong mình có pháp lực để làm tấm khăn tắm kia tụt xuống một đoạn giờ lại trắng trợn phủ nhận ý đồ đen tối đó. Đúng là… gian xảo.

Nàng nhướn mày, vẫn không hoàn toàn tin tưởng cho lắm.

– Thật chứ?

– Chị có tôi cũng có, sao tôi phải chăm chú nhìn chị làm gì? Chị không thấy vô lý à?

Coi như cô đã thành công, nàng giờ cũng chịu tin rồi. Gật gù rồi từ từ đứng lên, tay vẫn nắm chặt đầu khăn tắm.

– Đợi ở đó, chị đi mặc đồ!

Cô ngồi trên ghế sofa, trong đầu không ngừng hình dung… bộ ngực của nàng như thế nào.

"Đầy đặn như vậy… có khi 87?"

"Không không, phải 90. Cũng không đúng, 92?"

Cô giật mình, bản tính xấu xa lại trỗi dậy rồi. Vỗ má mấy cái để quên đi, nhớ lại mục đích mình đến đây. Cô ho khan mấy cái lấy lại dáng vẻ lãnh đạm như mọi ngày.

Gương mặt lạnh tanh đã lại hiện ra rõ ràng.

– Về lúc nào vậy?

– Một tiếng trước!

"Vậy là qua đây luôn sao? Vậy… cũng tạm được!"

Nàng hài lòng nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt.

– Công việc như nào?

– Xong hết rồi, ngày mai sẽ bắt đầu viết mấy bản nhạc khác cho một công ty bên Trung Quốc, sẽ qua đó vài ngày!

– Lại đi sao?

Nàng hơi giật mình, cô nhấp môi cốc nước ấm, thản nhiên gật đầu.

– Ừ. Nên là trước khi đi tôi cần phải làm rõ mấy chuyện!

– Chuyện?

Nàng tròn mắt, cô vẫn ung dung như vậy.

– Chị dạo này làm sao?

"A"

Cô luôn nhanh chóng vào chủ đề chính, nàng hơi hé miệng ngạc nhiên. Mặt từ từ đỏ ửng vì ngại.

– Kh…không sao!

– Có thật không?

– T…thật mà!

Cái giọng đó mà nói không sao, chỉ có kẻ ngốc mới tin chứ nói gì đến một thiên tài như cô?

Cô khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy.

– Tôi chưa từng hẹn hò, cũng chưa có hôn ai cả.

– … Chuyện đó…

– Còn nữa, đây, cầm lấy!

Cô hơi cúi mình, đưa tay ra. Hai bộ chìa khóa lủng lẳng ở đầu ngón tay khiến nàng không khỏi bất ngờ và có chút khó hiểu.

– Gì đây? (Nhận lấy)

– Khóa nhà của tôi! Chị giữ lấy đi!

– Khóa… khóa nhà sao? Sao lại đưa cho chị?

Nàng giật mình, định trả lại cô liền "được" cô cản lại trong chớp mắt.

– Có hai bộ thôi, chị một bộ, tôi một bộ!

– Hả? Nhưng mà… để làm gì?

– Để chị yên tâm! Tôi không có người nào khác. Tôi cũng bận, không rảnh để đò đưa với ai cả! Với lại… (ngừng một chút)… tôi sẽ đưa khóa nhà của tôi cho người tôi coi là vô cùng đặc biệt với mình.

Nàng đỏ bừng mặt, mắt long lanh như muốn khóc vậy. Cô mỉm cười, một động tác quen thuộc, đầu ngón tay nâng lên, đủn nhẹ trán cô một cái.

– Biết lý do rồi thì giữ cẩn thận, đừng làm mất. Giờ tôi về!

Cô thẳng lưng, nhưng chưa kịp hoàn thiện cái động tác đó thì đã bị cái túm áo của ai kia giữ lại.

Một cái hôn nhẹ vào môi. Cô kinh ngạc, đỏ bừng mặt, mắt cứ thể mở to và càng lúc càng to hơn.

Nhanh quá, không kịp nhận biết gì hết đã dứt rồi. Cô hơi tiếc nuối nhưng sẽ không đòi hỏi. Với cô, như vậy là quá nhiều rồi.

– Làm một người phụ nữ hạnh phúc rồi phủi đít đi như vậy không hay ho chút nào đâu!

Nàng cười tinh quái nhìn cô. Cô mặt nóng như muốn bốc hỏa đến nơi. Thậm chí môi cô giờ vẫn cảm nhận được chút mềm mại từ môi nàng.

– Cái áo chị gửi sang Nhật mặc có ấm không?

Là quà Noel nàng tặng cô nhưng vì cô khi đó ở bên Nhật nên đành phải mang ra sân bay nhờ họ chuyển giúp.

– À có!

– Ừ, vậy tốt quá! Muốn tặng em thứ gì đó giá trị hơn nhưng lại cấp bách nên không chuẩn bị được!

Thở dài thườn thượt. Cô mỉm cười, trong đầu không ngừng nói nàng là đồ ngốc.

– Ơ…

Tình cờ nhìn xuống, thấy tay mình cầm đến hai bộ chìa khóa nàng tự nhiên giật mình.

– Ji-soo, em đưa thừa một bộ rồi! May mà chị để ý nhé không tý nữa em vào nhà thế nào?

Nàng cười rồi lấy một bộ trả cho cô. Cô nhướn mày, thực sự rất gian mà.

– Không, tôi đưa đúng đấy!

– Cái gì? Nhưng đây là hai…

– Tôi chưa nói với chị nhỉ!? Tôi mới mua nhà, hôm nay sẽ ngủ ở nhà mới!

– Mới mua sao? Em mua ở đâu vậy? Sao giờ mới nói?

Nàng hơi giận khi cô không kể cho mình về chuyện này. Cô vẫn là cái nét mặt tinh quái, cười cười.

– Giờ đưa tôi về là biết ngay thôi!

– A, ừ, đợi chút, chị thay đồ!

– Không cần, đi luôn đi!

– Cái gì?

– Đi!

Cô nắm tay nàng kéo đi. Lại đỏ mặt. Hành động như vậy thì chỉ có nước đi theo cô thôi chứ còn có thể kháng cự sao?

Từ cửa chính nhà nàng, bước đi chừng mười bước chân cô liền dừng lại.

– Ji-soo, mới sang đường thôi mà, đợi taxi sao?

Nàng khó hiểu nhìn cô, cô hất cằm ra dấu.

– Đến rồi!

– Đến?

Nàng đưa tầm mắt nhìn theo cái hất cằm của cô. Giật mình, vô cùng bàng hoàng và kinh hãi.

– ĐẾN? ĐẾN SAO?

Miệng nàng còn há ra nữa. Cô buồn cười, gật gật đầu.

– Tình cờ thôi, không nghĩ lại là hàng xóm. Vậy có gì chị chiếu cố nhé chị Min-kyung!

Học đâu cái thói khách khí giả tạo đó chứ? Nàng đang giật mình nhìn dáng vẻ đó cũng phải bật cười.

– Đồ ngốc này, có cần phải như vậy không?

– Tôi thích thì tôi mua! Nếu chị không thích thì tôi chuyển nhà! Cũng không sao mà!

Cô giả bộ nghiêm túc. Nàng giật mình, tức khắc nhăn mặt. Chân kiễng lên cho cao bằng cô rồi một cái bá cổ, khiến cả người cô cúi xuống. Cô rơi vào "thế gọng kìm", mặt song song với đất.

– Không cho chuyển, cấm đấy! Ở im đây chị còn quản lý! (Lại tươi cười) Aigo~ vào xông nhà mới nào !!!

Nàng vừa nói, vừa kéo cô xềnh xệch tiến đến cửa nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »