Chương 32"Ra là đi với bạn?"
Cô thở phào một cái, yên tâm ngồi đợi tiếp.
Chờ đợi đúng là một cách dày vò hiệu quả. Cô thấp thỏm đứng lên ngồi xuống đến cả trăm lần, cả thân thể như muốn đóng băng với cái thời tiết này.
Ma sát hai tay, đứng lên ngồi xuống, chạy tại chỗ…. Cô lặp đi lặp lại những hành động đó trước cửa nhà nàng.
Nhưng cô tuyệt đối không chút khó chịu, trái lại vẫn còn mang vẻ mặt háo hức đợi nàng xuất hiện.
Cô đợi nàng cũng đã 5 tiếng đồng hồ. Nếu như nàng đi chơi với bạn thì giờ này chắc cũng nên về nhà rồi chứ.
Bật màn hình điện thoại, gần 1 giờ sáng và cô còn 3% pin. Trò mua vui duy nhất của cô bây giờ là tự thở ra khói, cố gắng để nó thành một hình thù gì đó giống như trong mấy bộ phim mà cô từng xem.
Có vệt sáng mấp mé ở tầm mắt cô. Chắc chắn là đèn pha ô tô. Vậy cũng có thể là nàng đã về. Cô luống cuống, bê đống đồ cồng kềnh kia rồi nấp ở một chỗ khá kín đáo.
– Cảm ơn anh!
Nàng nghiêng người chào anh chàng điển trai trước mặt. Người kia mỉm cười, lấy trong túi áo một hộp quà nhỏ.
– Tặng em!
– Đi ăn và xem phim là đủ rồi, anh không cần phải làm vậy.
Nàng lập tức từ chối, nhưng vẫn cố nở nụ cười xã giao.
Woo-jin cũng không vì thế mà lùi bước, một tay nắm lấy bàn tay nàng rồi đặt hộp nhỏ vào tay.
– Mong là sớm thấy em dùng nó trên truyền hình! Anh về nhé, đến nhà sẽ liên lạc với em! Em vào nhà đi!
Nàng miễn cưỡng nhận, coi như cho anh ta được toại nguyện. Lại nở nụ cười cúi chào người kia lần nữa. Theo phép lịch sự, xe kia đi khuất nàng mới vào nhà.
Cô đứng đó nhìn quan sát nàng từ xa. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Nếu nói cô đã trở thành khối băng thì đúng là không sai. Giờ phút này, người cô lạnh toát, ánh mắt trở nên tăm tối và mù mịt. Quan trọng hơn, cô từ bao giờ đã cắn môi đến ứa máu tươi và có lẽ, máu đỏ chảy ra từ môi cô là sắc tươi duy nhất trên gương mặt cô bây giờ.
Cô thẫn thờ, vô tình nhẵm phải nhành cây khô.
Nàng nghe thấy tiếng động lạ, liền tức khắc đánh mặt về phía phát ra tiếng động đó.
Cô biết chỗ của mình đứng nếu nhìn kĩ là có thể bị phát hiện, không đợi nàng tiến tới, cô tự giác đi ra.
Thấy cô nàng liền kinh ngạc, tròn xoe mắt mà nhìn.
– Tôi mới đến đây. May quá không phải đợi chị quá lâu. Tôi mang chút quà từ Nhật Bản đến!
Cô cố tỏ ra như không có gì, giọng lần nữa lạnh tanh khiến nàng có chút chán ghét.
– Em ở đây bao lâu rồi?
– Chắc gần 10 phút gì đó! Mở cửa đi, tôi bê vào giúp chị!
Cô mệt mỏi nhưng cố tỏ ra thản nhiên, ra dấu bằng ánh mắt.
– Không cần quà đâu, em về sớm đi, chị đưa em về!
– Tôi mất công đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại mang quà về sao?
Giọng chẳng chút gì là tự nhiên hết. Rõ ràng là cố gắng giả tạo đến mức tự bản thân cô cũng cảm thấy mình thật đáng sợ.
-… Được rồi, vào đi!
Nàng mở cửa, cô khẩn trương bê thùng giấy nặng trịch đặt gọn một góc trong phòng bếp.
– Một dạng của nước tăng lực, nhưng là thuốc bổ. Mỗi ngày dùng một chai, vô cùng tốt cho sức khỏe. Nhất khi chị gặp nhiều áp lực trong công việc giống gần đây. Nhớ là dùng sau bữa sáng.
Cô đã nói qua về cái thùng kia rồi. Giờ thì cô đang mở miệng balo ra, một đống thứ là nguyên nhân khiến cái balo kia to như vậy cũng đã được trưng diện.
– Lọ này là thuốc bổ, đều đặn dùng theo hướng dẫn. Chị bị đau bụng là do "ra" quá nhiều. Thuốc này sẽ giúp ích cho chị. Còn đây là máy sấy tóc số lượng có hạn ở bên đó, tôi thấy đẹp nên mua, còn đây là…
Cô lần lượt lôi những món đồ nhỏ từ trong balo ra cho đến hết thì thôi.
"Đừng để bị lừa"
Nhất quyết không tin thành ý của cô. Nàng cố quăng cái nhìn bình thản về phía người trước mắt.
Mọi thứ đều đã trưng ra hết trước mắt cô và nàng, ngoại trừ món quà quan trọng nhất, cô giữ lại trong người.
– Được rồi, tôi về nhé!
Khoác balo rỗng tuếch lên vai, cô hơi nghiêng đầu chào nàng rồi đi mất trước cả khi nàng kịp mở lời đề nghị đưa cô về.
Đêm nay là đêm đầu tiên nàng không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ cô. Cũng là đêm giáng sinh đầu tiên nàng buồn đến vậy.
Khi trở về nhà, việc đầu tiên cô làm là đặt vé máy bay vào 9 giờ sáng ngày mai. Có chút gấp gáp hơn dự tính nhưng đành vậy, cô cũng chẳng muốn ở đây nữa.
Nhắn một tin cho Se-ju thông báo về chuyến bay vào sáng mai rồi lên giường ngủ. Cô cũng không tắm nữa, quá muộn để làm sạch cơ thể vào cái giờ này rồi. Cô không trách nàng, nàng là phụ nữ, cũng giống cô. Việc nàng qua lại với đàn ông vốn dĩ là bình thường, chỉ có qua lại với cô là bất thường mà thôi. Vậy nàng từ bỏ bất thường để chạy theo cái bình thường thì có gì sai trái?
… Cô … giờ đây không muốn phát sinh tình cảm với một ai nữa. Cô thề sẽ không có tình cảm với bất cứ một ai.
Cô hơi mỉm cười rồi đi vào giấc ngủ.
~
Nàng vốn có thói quen tập thể dục buổi sáng từ khi biết cô ngày nào cũng chạy bộ lúc 5 giờ. Khi nàng về đến trước cửa nhà, hàng xóm nhà nàng cũng đã "đón bình minh" từ bao giờ.
– Chào bác!
Nàng mỉm cười thân thiện với bác hàng xóm. Người kia cũng tươi lắm, gật gù liên tục.
– Tuổi trẻ năng thể dục thể thao, rất tốt!
– Dạ, bác dậy sớm vậy chắc cũng tập thể dúc sao ạ?
– Aigo~ già rồi sao chạy hùng hục như thanh niên mấy đứa được chứ? (Cười cười) Ơ mà… cô bé họ hàng của cháu đâu rồi? Chắc vẫn ngủ hả?
Bác hàng xóm nhìn ngó một chút rồi lại tươi cười nhìn nàng. Nàng nhướn mày, hoàn toàn khó hiểu.
– Họ hàng ý ạ?
– A, không phải họ hàng sao? Hôm qua có một cô bé đứng chờ trước cửa nhà cháu lúc 8 giờ tối, thấy cô bé mang nhiều đồ nên bác tò mò hỏi. Lúc hỏi là họ hàng nhà cháu à thì con bé gật đầu mà!
Nàng bỗng thay đổi sắc mặt, trở nên u ám đến kì lạ.
– Cháu xin lỗi!
Cúi mình chào người kia rồi lập tức chạy vào nhà.
"Đêm qua… đêm qua…"
Nàng tua lại đoạn ghi hình từ camera được lắp ở cửa chính. Thời gian dừng lại ở 8 giờ tối hôm qua.
Nàng như chết lặng khi xác nhận đó chính xác là cô.
Dáng vẻ thấp thỏm, đứng ngồi không yên, cứ một chốc lại giở điện thoại ra xem giờ lọt hết vào tầm mắt nàng.
Khoảnh khắc cô liên tục đưa điện thoại sát tai cũng rọi vào trong trí óc nàng.
Khi nhìn đến cảnh cô mệt mỏi ngồi dựa lưng vào cửa, hai tay liên tục di di thái dương làm nàng không thể nhịn nổi nữa, nước mắt cứ vậy tuôn trào.
Cô đã đợi nàng năm tiếng đồng hồ.
Hình ảnh cuối cùng của cô trong máy quay là khi cô bước ra khỏi nhà nàng. Cô đứng trước cửa nhà nàng chừng hai phút rồi mới rời khỏi hẳn, dáng vẻ của cô thực sự khiến người khác đau lòng.
Tội lỗi đầy mình. Cô đã đợi nàng lâu chừng đó, vậy nàng đã làm gì? Hờ hững với cô rồi còn hẹn gặp một người đã từng là bạn trai của mình.
Nàng hận bản thân, cớ sao lại không tin tưởng vào tình cảm của cô. Trước giờ vẫn tự tin rằng cô là người thủy chung vậy mà chính bản thân lại tự tay tát bốp vào mặt mình mà phủi đi tất cả chỉ vì cái hành động không rõ ràng từ phía quản lí của cô ngày đó!?
Cô luôn đợi nàng, quan tâm nàng, còn nàng, nàng đã làm được gì cho cô?
Tiếng tăm, sự nghiệp của nàng đi lên cũng là nhờ có cô.
Vô hình chung, mọi thứ nàng đạt được vào giờ phút này đều có sự góp mặt của cô.
Cô đã luôn giúp nàng như vậy, còn nàng, hơn cô đến 6 tuổi lại cứ như một đứa con nít, hoài nghi vô cớ.
Quan hệ chính thức có là gì chứ? Hẹn hò cũng có là gì? Hành động của cô còn trên cả chữ yêu, trên cả một mối quan hệ rõ ràng rồi.
Nàng bưng kín mặt, nàng không cần gì nữa, giờ chỉ muốn có cô bên cạnh mà thôi. Bao ngày qua nàng cũng chịu đựng quá đủ rồi. Rõ ràng nhớ cô đến mờ mắt, cũng muốn gọi điện cho cô lâu hơn, cũng muốn trả lời tin nhắn của cô dài hơn nhưng nàng lại bị chính cái con quỷ ghen tuông làm đui mù.
Giờ hối hận, liệu có kịp không?
Nàng hốt hoảng tìm điện thoại. Con số kia nàng đã sớm thuộc lòng từ lâu, chỉ cần nhấn gọi nữa thôi… mong là cô bắt máy.
Tút….tút….Cô liếc nhìn màn hình điện thoại. Suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định bắt máy.
Đêm qua dù hạ quyết tâm nhưng nàng gọi vào cái giờ này thì cô cũng thành ra có chút bất an trong lòng thật. Cô có cảm giác, nếu cô không nghe cuộc điện thoại này thì sẽ có chuyện chẳng lành.
– Alo?
– J…Ji-soo à…!?
Cô giật mình, rõ ràng nàng đang khóc. Thậm chí còn nhịn nấc đến nghẹn họng.
– Bình tĩnh, chị sao vậy?
– Ch…chị xin l…lỗi!
Cô nhăn mày, có chuyện gì thật rồi.
– Chị đang ở đâu?
Cô nhanh chóng xuất hiện trước cửa nhà nàng. Cô càng thêm kinh ngạc khi thấy cửa nhà hé mở không có chút gì gọi là "an ninh" hết.
Điên cuồng chạy vào phòng nàng. Cô càng thêm kinh hãi khi thấy nàng cứ bưng mặt mà khóc nấc lên.
– Sao vậy?
Cô nhăn mày, lo lắng đỡ nàng lên. Min-kyung run rẩy, thấy cô xuất hiện thì lập tức ôm chầm lấy cô.
– Ji…J…Ji-soo à!!!!
Đón nhận cái ôm chặt từ nàng, cô hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ sống lưng nàng như là an ủi.
– Tôi đây, có gì từ từ nói!
– Ji-soo… đ…đừng ghét c…chị. Chị xin lỗi…!
Cô mơ hồ đoán được một chút ẩn ý sau lời xin lỗi kia. Dáng vẻ ăn năn của nàng khiến cô lòng mềm nhũn. Lời thề "sẽ không phát sinh tình cảm với ai nữa" vào đêm qua cô cũng… không muốn nhớ lại nữa rồi.
Đại khái là, cô không những không chán ghét, mà lại còn yêu nàng hơn nữa. Phải rồi, đã là yêu, không còn là thích đơn thuần nữa rồi.
– Chị xem chị kìa… hmm… tại sao tôi lại có thể ghét chị kia chứ???