Chương 22Ji-soo có hơi giận, nhưng tuyệt nhiên kìm nén. Cô quăng ánh mắt sắc nhọn hướng nàng. Nàng rùng mình, nhưng rất nhanh cố nở nụ cười ôn hòa mọi khi.
– Khô…
– Tôi ghét nhất lấp lửng. Có gì nói thẳng. Hôm nay không nói rõ đừng hòng rời khỏi đây!
Cô khoát tay tựa lưng vào ghế, rõ ràng là trạng thái chờ đợi, quyết không tha cho nàng. Nàng lúng túng, thực sự đây là lần đầu nàng khó xử đến vậy.
– Chỉ là…
– Cho chị một phút, nghĩ thông hết rồi nói. Đừng ấp úng!
Ji-soo nâng tay bóp sống mũi, mắt nhắm tịt, mày khẽ nhăn lại. Cô đang hơi mệt, dạo gần đây công việc dồn vào làm cô quá mệt mỏi. Nay lại được người kia làm cho một trận băn khoăn, phải nghĩ ngợi mà cô dường như không thể thở nổi, đầu óc trở nên mụ mị vô cùng.
– Hết giờ rồi, nói đi!
Căn đúng thời gian, cô mở mắt, lại khoát tay đợi người đối diện mở lời. Min-kyung căng thẳng, mặt đỏ ửng lên. Môi hơi mấp máy.
– Thực ra… vì thấy em mệt mỏi nên chị muốn nhắc nhở giờ giấc nghỉ ngơi thôi. Nhưng hôm nay biết lịch trình của em thì lại thấy…đúng là không thở nổi. Giờ chị cũng chẳng biết làm sao mới tốt nữa. Nếu hỏng lịch của em sẽ là vấn đề lớn… a… chị đúng là ngốc mà! Thôi dẹp đi, quên chuyện này đi, chị về đây!
Min-kyung ôm mặt khó xử rồi vơ lấy vội quyển sổ, đương nhiên là đứng lên định ra về như lời nàng mới nói ban nãy.
Ji-soo thẫn thờ ngồi im như tượng, từng lời nàng nói, cô nuốt hết. Cả khoảnh khắc nàng bưng mặt nữa, nếu với nàng lúc đó mình thật sự xấu xí thì với cô, nàng khi đó thật đẹp, thật đáng yêu biết nhường nào.
Nàng đứng lên, được ba giây, cô lập tức phản xạ đứng lên theo nàng.
– Chờ chút!
– Ừ?
Cô gọi, nàng giật mình quay người lại. Cô nhanh tay tóm lấy một góc quyển sổ, như vậy mà kéo về phía mình.
– Chị… sắp xếp giúp tôi đi, dạo gần đây tôi cũng thấy hơi mệt mỏi.
Min-kyung tròn mắt, cô thì tai đỏ ửng ngồi xuống chỗ mình, đặt sổ xuống bàn, khoát tay, dáng vẻ nom vô cùng lãnh đạm nhưng gương mặt lại là sự xấu hổ và lúng túng.
Nàng vẫn đứng ở đó, đến khi cô ra dấu bằng ánh mắt mới hoàn hồn ngồi đối diện cô như ban đầu.
– À, hôm nay Chủ nhật… ừm… em có lịch gì không?
– Chiều nay tôi có cuộc họp lúc 3 giờ, 5 giờ sang đài B.A.N. Tầm 7 giờ tối là xong hết mọi việc, có lẽ tôi sẽ về nhà lúc 7 giờ 30.
Ji-soo nói một tràng, không vấp chút giờ giấc nào. Nàng gật gù, gõ nhẹ bút xuống mặt bàn.
– Vậy hơi muộn để nấu bữa tối… xem nào…được rồi, em cứ về nhà rồi tắm. Chúng ta sẽ tính tiếp.
– Mỗi vậy?
– Đương nhiên là không! Chị sẽ giữ quyển sổ này, chú ý điện thoại, chị sẽ nhắn tin và gọi điện nhắc nhở. Sẽ không trùng vào thời gian em họp đâu, yên tâm!
Min-kyung mỉm cười rồi đứng lên, cô cũng tức khắc nhanh chân đứng lên theo.
– Vậy nhé! Giờ chị đi thu âm. A~ Chủ nhật mà cũng vất vả thế đây! Mai gặp nhé!
– Ừ, mai gặp!
CạchHiển nhiên là mai gặp, vì cô và nàng ghi hình chung một chương trình. Nhưng cái câu "mai gặp nhé" kia làm cô mang quá nhiều cảm xúc. Mọng đợi, hồi hộp… chẳng giống cô chút nào.
Cô ngước lên nhìn đồng hồ, là 1 giờ chiều. Cô tự nhiên giật mình, vội vã vào phòng. Đống công việc ngổn ngang như vậy mà bỗng chốc cô lại có thể quên mất. Cô đang tự trách cứ bản thân về sự vô trách nhiệm của mình. Ji-soo là như vậy… luôn hết lòng vì công việc của mình.
Kết thúc mấy việc thu âm bên đài B.A.N, không ngoài dự đoán, gần 7 giờ tối cô đã xong việc. Giờ cô đang ngồi trên taxi để về nhà.
Cô nghe lời vô cùng, vừa về đến nhà, nghỉ được năm phút thì tức khắc đi tắm. Lần đầu tiên Ji-soo đi tắm mà… mang theo cả điện thoại. Khi có tiếng tin nhắn thì như hổ đói vồ mồi, tức khắc vớ lấy điện thoại.
"Dùng bữa tối xong nghỉ ngơi chút rồi hẵng làm việc nhé!""Bữa tối…?"
Bính boongJi-soo vội vã mặc quần áo chỉnh tề rồi ra mở cửa. Cô giật mình, là nhân viên chuyển phát nhanh.
– Cô… Lee Ji-soo đúng không?
– À… vâng!
– Cô có đồ chuyển từ chỗ cô Kang Min-kyung đến. Mời cô kí vào đây!
Ji-soo tròn mắt, nhanh tay đón lấy hộp đồ rồi kí đại vào tờ giấy.
"Gì đây?"
Tò mò mở khăn bọc ra, cô lần nữa kinh ngạc. Hộp cơm ngon lành đã bày ra trước mắt. Có một mẩu giấy đi kèm, cô nhanh chóng mở ra coi.
"Nhân viên chuyển phát công ty đó rất giữ uy tín, không lộ địa chỉ đâu em đừng lo. Dùng bữa ngon miệng nhé! – Min-kyung"
Mỉm cười rõ nét, Ji-soo nghĩ một chút rồi cũng khẩn trương dùng bữa tối.
~
– Có chuyện gì sao ạ?
Min-kyung ngồi xuống, nở nụ cười thân thiện với Se-ju. Người kia cũng mỉm cười, nom không khí vô cùng tốt.
– À, tôi hỏi về Album mới của em thôi! Thế nào? Bài hát chủ đề Ji-soo viết em thấy ổn không?
Se-ju nhấp ly café, Min-kyung vẫn tươi cười. Gật nhẹ đầu, nàng vô cùng tự nhiên.
– Dạ! Trên cả ổn ấy ạ.
Se-ju hài lòng gật đầu, môi vẫn giữ nụ cười tươi tắn.
– Hai đứa dạo này quan hệ tốt hơn rất nhiều, tôi rất vui! Cảm ơn em vì đã quan tâm đến Ji-soo của bọn tôi.
– Dạ, không có gì, chị đừng khách sáo. Em cũng rất vui khi được quen biết Ji-soo ạ!
– Tôi dạo này không kè kè bên Ji-soo được như trước nữa. Ji-soo cũng vì lo sức khỏe của tôi nên đề nghị công ty không cho tôi biết lịch làm việc của con bé. Thời gian này… thật sự tôi không biết phải làm sao cả!
Min-kyung tròn mắt. Vậy ra Ji-soo đã nói dối về việc quản lý nắm rõ lịch trình của cô. Giờ nàng đã rõ vì sao Ji-soo có thể thuộc làu làu cái lịch làm việc dày đặc kia rồi.
Se-ju gương mặt khá nặng nề, thậm chí còn vương chút buồn trên khóe mắt. Min-kyung vẫn chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt người đối diện. Người này đúng là không chỉ đơn thuần muốn gặp nàng chỉ vì Album lần này của nàng.
– Chị muốn có người tâm sự đúng không?
Se-ju như bừng tỉnh, ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nở nụ cười bất lực.
– Chắc là… vậy rồi! Vậy em có lời khuyên gì không?
– … Giờ chị đang mong muốn điều gì?
– Mong… muốn sao?
"- Tôi đang thích một người!– Thật sao? Là chàng trai nào vậy?Se-ju môi nở nụ cười. Ji-soo khẽ nhíu mày, mặt vô cùng khó coi.– Sao lại là "chàng trai nào"?– Vậy chả lẽ là "cô gái nào"?Se-ju chọc ghẹo cô. Mặt Ji-soo đỏ bừng, cứ như oan ức lắm vậy.– Phải phải, là "cô gái" đó! Tôi đi về trước, chị ở đây đi!"Dáng lưng giận dỗi của ai đó xuất hiện trong đầu Se-ju. Cô hơi mím môi, mắt đã hơi cay rồi.
– Tôi chỉ muốn một người nở nụ cười với tôi một lần nữa thôi. Cũng muốn người đó tức giận với tôi. Tôi thật sự rất khó chịu khi đối diện với cái vẻ lạnh tanh của người đó!
– …
– Tôi quá tự tin vào bản thân, nên đã đánh mất nhiều thứ!
Se-ju siết chặt bàn tay, đôi mắt ảm đạm, buồn rười rượi.
– Hôm nay đến đây thôi, xin lỗi đã nói mấy lời này với em! Cũng xin lỗi vì đêm rồi còn gọi em ra thế này, thật sự ngại quá!
Se-ju cố tươi cười kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay. 12 giờ kém, đúng là muộn thật.
– Chị về cẩn thận! Chào chị!
– Em cũng vậy, chào!
Se-ju đi khuất, Min-kyung hơi đăm chiêu, nhưng nhớ ra gì đó, nàng lập tức lôi điện thoại từ túi xách, bấm bấm.
Ring ringĐang tập trung, bỗng Ji-soo giật mình vì tiếng điện thoại. Nhíu mày hơi khó hiểu, cô không biết ai giờ này rồi còn gọi cho mình nữa.
Tròn mắt khi nhìn vào màn hình, cô nhanh chóng bắt máy.
– Alo?
– Đang soạn nhạc đúng không?– À, ừ…!
– Giờ đi ngủ được rồi đấy! Mai làm tiếp!-… Ngủ giờ này? Tôi còn…
– Chị biết, nhưng muốn không mỏi nữa phải ngủ đủ giấc. Mai chúng ta còn có buổi ghi hình chung lúc 9 giờ sáng nữa. Em không nên đem cái mặt mệt mỏi đến chương trình.– …
– Này này, phải ngủ nhé, đừng có nói dối chị rồi làm việc đến sáng đó! Chị sẽ đến tận nhà em đấy! Biết chưa?– … được rồi, giờ tôi ngủ!
– Được ha~ Ngủ ngon nhé!– Ừ!
Nhanh chóng tắt điện thoại, Min-kyung ma sát bàn tay rồi khẩn trương vào trong xe ngồi. Giờ nàng mới thấy mình ngốc, lạnh vậy không vào xe sớm, còn đứng ngoài gọi điện thoại nữa,
Bất chợt vẻ mặt thoáng buồn của Se-ju hiện ra. Nàng băn khoăn, hơi nhăn mày. Nàng không biết tại sao mình lại khó chịu. Nhưng cảm giác này, nàng biết rõ nguyên nhân vì nàng đã từng… yêu rồi. Nhịp tim lần này đập nhanh, nàng hiểu rõ là vì nàng ghen.
Phải, là ghen. Nhưng nàng chỉ không rõ, vì sao lại ghen mà thôi.
Ring ringMới đặt lưng xuống giường, lập tức điện thoại Ji-soo lại reo lần nữa. Khó hiểu, rồi kinh ngạc khi biết người gọi mình là ai. Khẽ thở dài, cô bắt máy.
– Tôi lên giường rồi! Không cần kiểm tra đâu!
– Không. Chị có chuyện muốn hỏi! Em sẽ nghe chứ!?– …Ừ, nói đi!
– Bạn của chị có yêu một người. Người kia cũng yêu cô. Nhưng cả hai dường như đều không biết đối phương có tình cảm với mình. Rồi bất chợt người kia vì lý do nào đó mà kết hôn, thậm chí đã có con. Bạn chị… khá giỏi che đậy cảm xúc. Nhưng chị biết trong lòng vẫn còn buồn rất nhiều. Giờ thậm chí cô còn chẳng cười đùa như trước nữa. Chị muốn cô bạn đó được vui vẻ, em nghĩ chị nên làm gì?Ji-soo hơi giật mình, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Nghĩ ngợi một chút, cô mới hé môi.
– Nếu tôi là chị, tôi sẽ để kệ vậy. Chuyện của người khác tốt hơn là không nên xen vào!
-… Vây… vậy sao?Nàng nghe câu này xong, người bỗng chốc run run. Nàng gần như đã khóc.
"Thật sự… không thể xen vào sao?"– … Nhưng nếu tôi là người đó, bạn của chị, tôi sẽ chọn cách xóa hết thứ tình cảm kia. Dù có sâu đậm tôi nhất quyết cũng sẽ gạt đi hết. Vì nó sẽ là gánh nặng cho tôi cũng như cho người kia. Tôi không có lời khuyên gì hết, chỉ nói ra suy nghĩ của mình. Chị còn gì muốn hỏi không?
– … Không, hết rồi! Cảm ơn em! Muộn rồi, ngủ ngon nhé!– … Ừ! Ngủ ngon!
Ji-soo tắt máy. Chính thức đi vào giấc ngủ. Cô định suy nghĩ thêm về chuyện ban nãy, nhưng mệt mỏi đã ngăn cô lại.
Nàng ngồi trong xe, nghĩ suy. Hôm nay nàng đã có quá nhiều thứ cảm xúc… quá phận. Hoàn toàn là mấy cảm xúc không nên có.
Nàng tự vỗ bốp bốp vào má, mặt tự nhiên trắng bệch, sợ hãi.
"Không phải là… không phải yêu. Chắc chắn không phải"
Trấn an bản thân mười phút trong xe. Rồi nàng tức khắc phóng nhanh về nhà.