Chương 15

Chương 15:

Sau bữa ăn với Ji-soo ngày hôm đó thì Min-kyung cũng suy nghĩ nhiều hơn. Đúng là nàng phải có trách nhiệm với cả Công ty. Vì là công việc, bám vào ai cũng được, miễn là phải sống sót.

Xã hội giờ vô cùng phức tạp và đầy giả dối, nếu có thể lợi dụng một người để thăng tiến, như vậy còn gì bằng. Huống hồ người kia lại vô cùng nổi tiếng, chỉ cần một cái chỉ tay cũng khiến nhiều người tán loạn.

Nhưng chính là vì, lương tâm nàng không cho phép mình được lợi dụng cái con người kia.

Ji-soo trẻ tuổi nhưng thành đạt, là một thiên tài, không thể phủ nhận. Nếu người kia đơn thuần chỉ là một nhạc sĩ sáng tác nhạc để kiếm sống, nàng sẽ chẳng mảy may mà lợi dụng tức thì. Nhưng nàng lại không thể làm điều này với Ji-soo. Đứng trước Ji-soo, nàng khá thoải mái, dường như là không bận tâm về con đường sự nghiệp đầy chông gai, một lòng chỉ là những câu đùa vui hay những lúc vô tình ngồi hát một bản nhạc của Ji-soo trong vô thức.

Đúng hơn là, nàng không thể, cũng không đành lòng lợi dụng Ji-soo. Nhưng nàng lại bị ám ảnh, ám ảnh bởi chính nhiệm vụ của mình.

Nàng hoài nghi, liệu có đúng là nàng thực sự thân thiết, muốn trở thành người bạn tốt của Ji-soo không hay là nàng đang làm theo nhiệm vụ được phân công từ trước của mình, đó là tiếp cận Ji-soo.

Nếu như là tiếp cận Ji-soo thì nàng đang khá thành công, bằng chứng là, Album sắp tới của nàng có sự tham gia của Ji-soo. Sau đợt này, cánh nhà báo, phóng viên lại được "tỏa sáng".

Nhưng mà, nàng lại khá đau khổ. Nàng dường như là đi vào bế tắc vậy, bế tắc trong việc phải cư xử bình thường với Ji-soo như những ngày trước.

Thời hạn đúng ba ngày, Ji-soo gửi cả bản nhạc hoàn chỉnh đến Công ty S.S.E. Sáng sớm nhận được bản nhạc, quản lý Cho đã cấp tốc gọi ngay cho Min-kyung, yêu cầu nàng phải khẩn trương đến Công ty để "thưởng thức".

8 giờ sáng, Min-kyung đã có mặt ở Công ty. Cả Công ty S.S.E như chỉ chờ mỗi nàng vậy. Từ người trang điểm, kĩ thuật, trang phục… cho nàng đều có mặt đông đủ ở phòng tập lớn. Mọi người vẻ mặt vô cùng háo hức, Min-kyung đến một cái như kiến vỡ tổ, ào ào bá vai nhau cùng thưởng thức bản Ballad chủ đề do chính Ji-soo sáng tác.

Nhạc bật lên, mọi người tức thì im bặt, một bản nhạc Ballad không lời nhẹ nhàng sâu lắng. Thanh âm dạo đầu phát ra, một cảm xúc vô cùng mới mẻ. Càng nghe càng như bóp nghẹt tim mỗi người. Đau đớn mà không thể khóc, buồn mà không có ai chia sẻ. Mọi thứ cảm xúc khổ sở, u ám nhất dường như ở hết trong giai điệu bài hát này. Càng nghe càng đớn đau, nhưng lại không thể ngừng đung đưa theo bản nhạc.

Một bản nhạc buồn tan nát, nhưng lại không thể khiến người ta ngừng nâng đầu ngón tay lên và ấn nút Replay. Đó là một tuyệt tác, đỉnh cao của nhạc Ballad, và tuyệt phẩm lần này lại được trao cho công ty S.S.E. Một thành công, một sự hạnh phúc mà có ăn mừng đến cả tháng cũng không hết vui sướиɠ.

Đâu đó có tiếng thút thít, vài người mềm lòng đã bật khóc. Min-kyung có chút hơi cay ở sống mũi. Mới là bản Beat, không biết khi có lời bài hát sẽ còn có thể ám ảnh đến thế nào.

Cả Công ty phát lại bản nhạc của Ji-soo gửi đến đúng ba lần thì mới vội vã trở lại làm việc. Vài nhân viên ngâm nhẹ giai điệu ở cuống họng, vài người thì đã bắt đầu "tự chế" lời bài hát. Công ty S.S.E lại có một sáng hưng phấn đến diệu kì.

Giám đốc Bong xúc động hơn hết thảy những người khác, lần đầu nghe sụt sịt, lần hai vẫn còn lấy khăn giấy, lần ba mếu máo vỗ tay. Anh ta cũng là đang tự tán dương bản thân, tự cho mình có tài ăn nói nên mới thuyết phục được Ji-soo, để giờ đây được nghe một bản nhạc tuyệt vời như thế này, quả là một thành công còn hơn cả việc anh ta được ngồi trên ghế Giám đốc quản lý.

Min-kyung hơi hoang mang. Tuyệt tác như vậy, nếu nàng trình bày không tốt, như vậy là sỉ nhục rất lớn đến Công ty và ngay cả Ji-soo cũng mất mặt. Thiếu tự tin đã lộ rõ trên mặt nàng, mấy tiếng gọi cũng không làm nàng hết ngẩn ngơ.

– Min-kyung!!!

Lần này gọi kèm theo cái huých nhẹ của quản lý Cho, Min-kyung giật mình đưa tầm mắt sang phía bên cạnh. Mọi người đang nhìn nàng với ý khó hiểu vô cùng. Nàng hơi luống cuống đứng lên xin lỗi, khi có cái vẫy tay nhẹ của Phó chủ tịch Man mới dám ngồi xuống ghế.

– Em sao vậy, nhìn có vẻ bất an!

Giám đốc Bong lo lắng nhìn nàng, nàng chỉ cười nhẹ không dám nhiều lời.

– Nhìn là biết thiếu tự tin rồi! Min-kyung, em phải tin vào khả năng của mình. Em dư sức thể hiện tốt ca khúc này. Chớ nản đấy!

Phó chủ tịch Man động viên nàng, mặt anh ta cũng phấn khởi vô cùng, khác hẳn cái vẻ tỏ ra là người lãnh đạo mọi khi.

– À… dạ! Vâng!

Min-kyung miễn cưỡng cười lần nữa. Làm sao giấu được nỗi lo lắng đang nổi lên trong lòng. Bản nhạc đó, có khi người khác trình bày may ra còn có thể rực rỡ. Nếu nàng trình bày, chỉ sợ sự yếu kém của bản thân làm hỏng mọi thứ.

Đúng là bản nhạc của Ji-soo như con dao hai lưỡi, làm tốt thì tỏa sáng rực rỡ còn không tốt sẽ làm cho sự nghiệp xuống dốc không phanh. Ai ai cũng biết Ji-soo chọn người hát nhạc của mình chứ không bán nhạc, "chọn người" tức là người hát phải có tài năng hoặc ít nhất phải có thể hát được ca khúc của cô một cách xuất sắc, nếu không làm tốt, cái đánh giá "ca sĩ nghiệp dư" sẽ sớm có mặt trên báo mà thôi.

Min-kyung hơi bi quan. Họp gì cũng xong rồi, giờ nàng giải quyết vấn đề "dạ dày" đã. Vì bị gọi trong lúc đang ngủ nướng trên giường nên nàng chưa có ăn gì hết. Giờ là khoảng 10 giờ sáng, nàng quyết định sẽ ăn trưa sớm hơn một chút vậy!

Ting

Thông báo có tin nhắn gửi đến. Min-kyung hơi miễn cưỡng lấy điện thoại lên xem rồi nàng lại phát hoảng, là tin nhắn của Lee Ji-soo.

Nàng hoảng hốt cũng phải, từ ngày quen biết Ji-soo chưa một lần chủ động nhắn tin, toàn nàng nhắn trước. Mà mỗi tin nhắn trả lời của Ji-soo thì phải rất lâu sau mới đến chỗ nàng nếu nàng nhắn tin cho cô vào các khung giờ "không phải giờ nghỉ".

Tỉ như nếu nàng nhắn tin cho cô vào 5 giờ sáng, thì phải tầm 7 giờ mới có hồi âm. Từ 7 giờ đến 7 giờ 30 sáng, cô có thể trả lời tin nhắn của nàng liên tục nhưng sau đó thì phải đến 12 giờ trưa mới có tin trả lời tiếp theo của Ji-soo.

Nghĩa là, nếu không phải giờ nghỉ giải lao, Ji-soo sẽ không sờ vào điện thoại hay đúng hơn là không có thời gian rảnh để làm chuyện đó.

"Bản Beat thế nào?"

A, là chuyện bản nhạc, cũng là một phần của công việc.

Min-kyung hơi thất vọng. Bản thân nàng không hiểu tại sao lại có cái cảm xúc mong đợi từ ai kia. Dừng xe lại ở lề đường để đảm bảo an toàn giao thông. Min-kyung rất nhanh đã nhắn tin lại cho Ji-soo.

"Rất hay"

Khẽ thở dài. Nàng vốn định nói gì đó dài hơn, nhưng cứ như vốn câu từ của nàng bị rỗng tuếch vậy. Đỗ xe cũng được 10 phút sau khi bấm gửi tin nhắn kia, nàng khó hiểu, không biết tại sao mình lại như một đứa ngốc, đợi ngần đó thời gian chỉ để chờ tin nhắn trả lời từ Ji-soo.

Mà cốt vẫn là, người kia không trả lời lại tin nhắn. Nàng tự nhiên hơi tủi thân.

Nàng biết cái tin cụt lủn kia cũng không đáng để người đó trả lời, nhưng nàng vẫn mong chờ có một tin nhắn, dù chỉ một chữ "ừ" cũng được rồi. Nhưng lại hoàn toàn im lặng.

Thêm 5 phút đậu xe ở lề nàng mới nổ máy và tiếp tục di chuyển. Giờ ăn bữa trưa cũng khá là hợp lý, không đến nỗi quá sớm.

Hai nhà hàng nổi tiếng đối diện nhau. Nàng phân vân, không biết nên ăn đồ Hàn truyền thống hay mấy món Ý cho lạ miệng. Quán nào cũng có món nàng thích, đúng là khó chọn lựa.

Cuối cùng vẫn là quyết định ăn đồ Hàn. Nàng đóng cửa xe, vẫn một cây kín mít như mọi khi mà bước vào nhà hàng.

Lướt qua Menu một lượt, nàng gọi Set đồ cho nhanh. Đảm bảo đủ dinh dưỡng lại không phải tốn thời gian tỉ mẩn quan sát từng món nhỏ.

Lôi điện thoại ra trong lúc đợi món, Min-kyung nhìn màn hình vẫn không có tin nhắn nào lại thở dài lần nữa, quyết định đọc báo.

"Góc người nổi tiếng"

Với ngôi sao, mục này luôn được ưu tiên. Mọi lời đồn thổi hay tin tức đều ở mục này hết. Muốn biết về một người nổi tiếng nào cũng đều có thể tra cứu ở đây.

"Lee Ji-soo – những điều không phải ai cũng biết"

Là một bài viết khá cũ. Min-kyung chỉ bâng quơ ấn vào từ khóa Lee Ji-soo thôi, không nghĩ là có thể hiện ra bài viết về tiểu sử của người này.

Dù khá quen biết nhưng nàng chưa bao giờ nắm được chút gì về người được coi là thần đồng âm nhạc trong quá khứ. Hay nói cách khác, nàng không biết người này làm sao lại có được cái danh như vậy.

"Lee Ji-soo (13-09-1996), tên thật cũng chính là nghệ danh của cô. Sinh ra trong một gia đình bình thường ở Busan với mức sống cơ bản của một gia đình bốn người.



Với cô, âm nhạc như là một người bạn. Ngay từ nhỏ, cô đã rất thích nghe tiếng đàn Guitar của cha mình. Cũng chính vì vậy, những giai điệu nhẹ nhàng từng lúc len lỏi trong đầu óc của cô, bồi đắp thêm khả năng cảm thụ âm nhạc của cô tư thuở đó.



Tiểu học, Trung học rồi đến Phổ thông, cô đều đỗ vào các trường chọn ở Busan. Năm thi Đại học, cô vinh dự là người được cầm tờ giấy tuyển thẳng vào Đại học Thanh nhạc Seoul, vốn là cái nôi của nền âm nhạc Hàn Quốc.



Sau khi chấp nhận gia nhập vào Công ty giải trí T.H.E, cô càng thêm nổi tiếng bởi sự sắc sảo trong âm nhạc, càng lúc số lượng người hâm mộ càng tăng cao. Chính cô là nhạc sĩ đã đưa Công ty giải trí T.H.E, vốn trước kia chỉ là một Công ty âm nhạc hạng ba của thế giới giải trí , lên trở thành một công ty hùng mạnh trong mọi lĩnh vực, nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đứng đầu của thế giới giải trí cũng như âm nhạc Hàn Quốc.

…"