Chương 24: Vinh hạnh
Mãi cho đến khi ngồi trên xe của anh, Tô Hiểu Mộc bị trêu ghẹo tâm tình cũng không thể bình thường lại được.
Mặt trời từ từ lên cao, ánh mặt trời ngoài cửa xe chiếu vào từng tầng một, rơi trên gương mặt trắng nõn của cô, tạo nên một màu đỏ ửng xinh đẹp như màu rượu. Buổi sáng này cô hồ đồ liền đáp một tiếng được, bây giờ trong lòng vẫn nhảy loạn không quy luật, xem xét lại lời anh, lời nói vô cùng mập mờ như vậy nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như đây chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản thường tình mà thôi.
Nhưng đột nhiên để cho cô dời đến phòng của anh như thế nào bình thường được đây? Dù sao quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở đêm hôm ấy, cái đêm mà hơi cồn của rượu buộc phải quên đi tất cả. Mà bây giờ anh và cô, cũng đã qua tuổi phóng túng, từng quyết định sau đó cũng bao hàm quá nhiều ý đồ, ví như trách nhiệm, ví như tương lai.
"Đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến nhập thần như thế?" Cảnh Diễn đem tay mình khoác lên mu bàn tay của cô nhẹ giọng hỏi, vừa vặn lúc này điện thoại di động của anh cũng vang lên, cô lấy lại tinh thần, phát hiện thì ra là xe đã dừng ở cửa bệnh viện.
"Không có gì." Cô nhìn anh một cái mới nói, "Nếu không anh đi làm đi, làm kiểm tra mà thôi, một mình em có thể đi được, cũng không phải là lần đầu tiên tới."
Cảnh Diễn cúi đầu nhìn thời gian, không nhanh không chậm nói: "Không cần gấp gáp, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, anh cùng em đến gặp bác sĩ rồi nói sau."
Đến bệnh viện, qua giới thiệu Tô Hiểu Mộc mới biết Cảnh Diễn hẹn gặp bác sĩ chuyên khoa đầu ngành trong lĩnh vực hô hấp, vị này là bác sĩ Trần tuổi không lớn lắm, khoảng hơn bốn mươi tuổi, vừa mới từ Anh trở về không lâu. Trước tiên bác sĩ giúp Tô Hiểu Mộc làm một kiểm tra tổng quát, vừa cẩn thận nhìn một lần bệnh án của cô, có chút ngoài ý muốn phát hiện tên Lăng Tử Kỳ, đẩy mắt kiếng một cái hỏi Tô Hiểu Mộc: "Thì ra là Tiểu Lăng đã làm bác sĩ chính của cô?"
Tô Hiểu Mộc suy nghĩ trong chốc lát mới nghĩ ra được ông ấy nói Tiểu Lăng là chỉ Lăng Tử Kỳ, ngay sau đó cười nói: "Đúng, nhưng mà hiện tại anh ấy đi Nhật Bản học rồi."
Bác sĩ Trần sáng tỏ gật đầu: "Tốt quá rồi, lúc cậu ấy học nghiên cứu sinh do tôi hướng dẫn, năng lực học tập cùng nghiệp vụ đều đứng hạng nhất, theo ghi chép, bệnh tình của cô vẫn được cậu ấy khống chế rất tốt, làm sao xuất hiện tình huống như bây giờ. . . . . ." Ông ấy lại lật qua một trang khác của bệnh án, mới lại ngẩng đầu lên hỏi, "Là bắt đầu từ mùa đông năm ngoái? Còn từng trải qua hai lần nằm viện?"
"Dạ, khi đó Bắc Kinh đột nhiên trở lạnh, tôi lại bị cảm, sau đó vẫn ho, hô hấp cũng không thuận, vừa bắt đầu cho là di chứng của cảm, sau lại. . . . . ." Cô cảm thấy trên vai có them sức nặng, khẽ ngước mắt, chạm phải ánh mắt phức tạp của Cảnh Diễn, cười nhạt một tiếng trấn an anh, ngược lại nói với bác sĩ Trần, "Sau đó một lần trên đường đón con về đột nhiên xuất hiện bão tuyết, không rõ nguyên nhân bị bất tỉnh, phải nằm viện nửa tháng. Mùa xuân năm nay là tự tôi không cẩn thận, tham gia hôn lễ của người bạn hít quá nhiều phấn hoa mới lại phát bệnh, sau đó bị ho khan ngủ không yên, cho tới bây giờ."
"Hoá ra là như vậy ."
Trong mắt Cảnh diễn có tia sáng khác lạ, đỡ bả vai của cô hỏi: "Bác sĩ Trần, tình huống của cô ấy bây giờ như thế nào? Nên chữa trị làm sao mới thích hợp?"
"Bệnh suyễn là trước mắt vẫn là vấn đề khó khan của y học, cũng không có phương pháp trị tận gốc, nhưng mà bệnh này từ xưa được gọi là bệnh nhà giàu, chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ không có vấn đề quá lớn." Bác sĩ Trần dừng một chút, giống như đang suy tư, một lát sau rồi hướng Tô Hiểu Mộc nói, "Đề nghị của tôi là, trước tiên cô nên nằm viện, dễ dàng cho chúng tôi theo dõi số lần bệnh của cô tái phát, sau đó mới có kế hoạch kê thuốc, như vậy có thể coi là biện pháp tốt nhật hiện tại."
Tô Hiểu Mộc do dự một chút, hỏi: "Vậy. . . . . . Có thể không nằm viện hay không, mà là mỗi ngày cố định tới đây kiểm tra? Tôi cảm thấy được thân thể của tôi cũng không hỏng bét như vậy."
"Không được!" Lần này nét mặt bác sĩ Trần có chút nghiêm túc: "Bệnh suyễn thường bị người ta coi thường mà đưa đến hậu quả xấu, cô phải tích cực phối hợp trị liệu mới là suy nghĩ đúng đắn." Ông ấy cho là Tô Hiểu Mộc sợ phiền toái, kiên nhẫn khuyên can.
"Hiểu Mộc, nghe lời của bác sĩ." Cảnh Diễn cũng nhíu mày lại, rất không đồng ý nhìn cô.
Tô Hiểu Mộc nhàn nhạt nhìn hồ cá trên bàn làm việc, hai chú cá vàng mắt to rất tích cực bơi qua bơi lại, một chút cô mới mở miệng giải thích: "Tiểu Nghiêu vẫn còn được nghỉ hè, A Di lại nghỉ phép, em không ở nhà không ai chăm sóc con thì làm thế nào? Hơn nữa nếu như con biết em nằm viện, sẽ không biết lo lắng bao nhiêu."
Lời như vậy khiến Cảnh Diễn lộ vẻ xúc động, có chuyện gì cô luôn nghĩ đến con trai đầu tiên, ngay cả có thể không để ý tới thân thể của mình. Anh im lặng không lên tiếng để cho cô dựa vào mình, sau đó nói với bác sĩ Trần: "Bác sĩ Trần, theo ý ông, trước nằm viện, những thứ khác tôi sẽ an bài."
Tô Hiểu Mộc mở miệng ra, cũng không nói nữa, trong lòng biết là một khi anh đã quyết định cũng sẽ không thể thay đổi nữa rồi.
Cảnh Diễn an bài rất nhanh chóng, anh cho Vương Hạo nghỉ đông để cho cậu ta mang theo vợ con cùng Tiểu Nghiêu, Tiểu Vũ, bạn tốt của Tiểu Nghiêu, cùng đi Disney Hongkong chơi hai tuần lễ, ngày đó liền xuất phát.
Cũng rất nhanh làm thủ tục nhập viện, đến khi anh vào phòng bệnh, Hiểu Mộc đã đổi quần áo bệnh nhân, đang nghe điện thoại, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng gật đầu nói vài tiếng, qua mấy phút cô mới bất đắc dĩ nói: "Tốt lắm, con vui mừng là tốt rồi, mẹ có chuyện không đi được nha, lần sau nữa cùng đi với con, nhớ nghe lời chú Vương nói." Cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Cảnh liền Diễn ngẩn người, giọng chậm lại, rồi nói với con trai qua điện thoại, "Ừ, cha ngươi cũng ở đây, có muốn nói chuyện với cha vài câu không?" Sau đó đưa điện thoại di động cho Cảnh Diễn.
Cảnh Diễn nhận lấy, không biết con trai nói cái gì, chỉ nghe anh cúi đầu dặn dò: "Ừ, con chơi thì chơi, phải chú ý an toàn, biết không?"
Chờ anh cúp điện thoại Tô Hiểu Mộc mới cười ra tiếng: "Dù là qua điện thoại cũng có thể nghe được bên kia náo nhiệt thế nào, anh để Vương Hạo mang ba đứa bé nghịch ngợm như vậy đi chơi, anh ấy vẫn không oán chết anh?"
Cảnh Diễn ngồi xuống sofa ở trước mặt cô, không cho là đúng nhíu mày: "Hiện tại được nghỉ phép đi chơi, chi phí anh lo hết, oán trách anh cái gì? Đối với anh ta chẳng phải quá chăm sóc?"
Tô Hiểu Mộc bị lời nói của anh chẹn họng, vừa bực mình vừa buồn cười: "Không ngờ anh cũng biết dí dỏm ngầm."
Cảnh Diễn không tiếp tục cười ha hả cùng cô, nhìn chung quanh phòng bệnh một vòng, lại hỏi tiếp: "Còn thiếu chút gì?"
"Cũng may, chỉ là có chút nhàm chán." Tô Hiểu Mộc lắc đầu một cái, hai tay theo bản năng vỗ cái chăn mềm mại, rất là không thú vị. Mặc dù cô ở phòng bệnh độc lập, trang hoàng rất tốt, thiết bị cũng rất đầy đủ, nhưng không khí còn mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt cũng là duy nhất màu trắng, để cho cô chút cảm giác khó chịu.
Giống như biết cô đang suy nghĩ gì, anh đứng lên kéo rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề ra, khiến ánh sáng bên ngoài xuyên thấu vào, nhưng đã là gần tối, dư âm hoàng hôn không có nhiều ấm áp, ngược lại nhu đạm đến khiến người ta buồn ngủ.
"Chỉ cần kết quả kiểm tra không có vấn đề, rất nhanh em có thể xuất viện."
"Ừ." Cô kéo cao chăn nằm xuống, âm thanh buồn bực nói với anh: "Hay là anh về trước đi, đã hơn nửa ngày chạy lo mọi việc, em muốn ngủ một lúc."
Anh nhìn cô một cái, mới nhàn nhạt đáp một tiếng.
Nhưng đợi đến sắc trời trở tối anh vẫn không hề rời đi, cô cũng không ngủ, hai người vẫn yên lặng, những tia sáng chợt có chợt không vẽ lên hình dáng hai người, cũng phức tạp khó hiểu.
"Làm sao anh còn chưa đi?" Tô Hiểu Mộc níu lấy chăn, có chút ảo não mở to hai mắt hướng về phía không gian đen như mực nói.
Cảnh Diễn nhẹ nhàng cười, đứng dậy bật ngọn đèn nhỏ trước giường của cô, thu hình ảnh cô vào đáy mắt, trong tròng mắt chứa nhiều dịu dàng: "Em không phải là có lời gì nói muốn nói với anh sao? Anh đang chờ em đấy. Từ buổi sáng nghẹn đến bây giờ, rất vất vả chứ?"
"Em. . . . . ." Bị anh nhìn thấu ý định, Tô Hiểu Mộc chợt ngồi dậy, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, giằng co một lúc lâu, cho đến lúc lấy hết dũng khí mới nói: "Buổi sáng đột nhiên anh đề nghị như vậy, em lập tức chưa tiếp nhận được, chúng ta như vậy, có quá nhanh hay không?"
"Chúng ta quen biết hơn mười năm, có một con trai, cũng là vợ chồng hợp pháp hơn hai tháng, làm sao quá nhanh?" Anh dừng một chút, còn nói, "Nếu như em lo lắng. . . . . . Không có đồng ý của em, anh sẽ không vượt khuôn."
"Anh biết rõ em không phải có ý đó!" Tô Hiểu Mộc nói quá nhanh, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi, ngay sau đó mở to mắt, âm thanh có chút tự giễu, "Em cuối cùng vẫn cho là, là em buộc anh tiếp nhận em cùng Tiểu Nghiêu, buộc anh tiếp nhận em đây là “vợ”, em không muốn bản thân mình nhận được sự chỉ là sự đồng tình thương cảm."
Anh xoay mặt cô không cho cô trốn tránh, lộ ra mấy phần không vui, nghiêm mặt nói: "Nói cho cùng chính là em không tin là anh nghiêm túc. Tô Hiểu Mộc, em cho rằng cái gì? Em cho rằng nếu như anh không muốn, em có thể ép anh sao? Ngược lại là em, có phải còn có những lời khác muốn nói với anh hay không? Hả? Thời gian qua mười năm mới cùng anh gặp mặt lại, thật sự là vô tình gặp được?"
Nghe vậy, Tô Hiểu Mộc lộ ra vẻ mặt thất bại, ngừng thở mặc cho anh ôm mình, lẳng lặng giống như là đang nhớ lại, sau đó mới dùng âm thanh lo lắng nói: "Ngày đó thời gian em hôn mê rất lâu, vẫn đang nằm mộng, mơ thấy khi còn bé, mơ thấy cha, cũng mơ thấy anh. . . . . . Em sợ mình cuối cùng có một ngày sẽ không tỉnh lại, cho nên đưa ra một quyết định."
Cảnh Diễn hít vào một hơi thật sâu: "Em muốn đem con trai giao cho anh, sau đó tự nhiên rời đi? Tô Hiểu Mộc, dưới bầu trời này không có chuyện tiện nghi như vậy."
Giống như không nghe thấy lời của anh, Tô Hiểu Mộc tự nhiên nói tiếp: "Em vẫn biết anh đối với em không có tình cảm, cho nên em cũng không muốn để Tiểu Nghiêu trở thành gánh nặng của anh, nếu như không phải đột nhiên phát bệnh, em sẽ không tùy tiện xuất hiện trước mặt anh. Mà em lại tính sai lòng tham của mình, mỗi ngày nhìn anh, em liền sẽ hi vọng anh tốt với em một chút, nếu như anh tốt với em một chút em lại hi vọng anh có thể yêu em một chút, chờ đến khi anh yêu em một chút em lại hi vọng anh có thể hoàn toàn yêu em, loại lòng tham này vĩnh viễn không ngừng lại, mà em không có biện pháp khống chế mình, nhìn an hem lại sợ anh chỉ đang là lấy lòng thương hại đáp lại em, đây không phải là điều em muốn, anh hiểu không?" Vẫn bỏ ra mà không có lấy được hồi đáp, cô sẽ mệt mỏi sẽ không đau, nhưng nếu như anh đáp lại cô, quay đầu lại phát hiện là công dã tràng, như vậy đúng là điều khó chịu không thể chịu đựng, cô đã không còn hơi sức chịu đựng thất bại nữa.
Lời cô nói cùng suy đoán của anh không khác nhau là mấy, theo tính tình mềm mại của cô cách xa nhau nhiều năm như vậy mới một lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh, trừ lý do ngốc như vậy còn có thể là lý do nào khác sao?
"Em nói sai lầm rồi, chúng ta tại sao không có tình cảm? Em đối với anh quan tâm là thật, anh đối với em quan tâm cũng không phải là giả." Anh hôn trán của cô một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chúng ta chỉ là qua đem tình yêu trải qua một thập kỷ mà thôi, anh cuối cùng cảm thấy nói một chút ngoài miệng không bằng hành động thực tế mới chân thật nhất, anh không phải người nhiệt tình, sẽ không phải đối xửa với người phụ nữ nào cũng tốt, anh cũng hi vọng là em hiểu rõ ràng điểm này, không cần nghi hoặc anh nữa, lúc anh biết em là một người thật vui vẻ, nơi đó có nhiều nước mắt như vậy hay sao?"
Mỗi khi về đến nhà, phát hiện không còn tối đen như mực, có cô và con trai cùng thức ăn nóng hổi, sẽ có một loại cảm giác ấm áp sâu tận tâm hồn—— phải là cô.
Lời nói ngọt ngào vĩnh viễn sẽ không ngại nhiều, cô ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rất sáng ngời, giảm chút lo lắng, nhiều hơn mấy phần mong đợi: "Vậy. . . . . . anh sẽ không sợ em được voi đòi tiên?"
Anh nhàn nhạt cười: "Dĩ nhiên không sợ, đó là vinh hạnh của anh."
. . . . . .
Không biết là bởi vì bác sĩ Trần trị liệu đúng phương pháp hay là do tâm tình Tô Hiểu Mộc chuyển biến tốt, tóm lại bệnh tình của cô rất nhanh hồi phục, quan sát không tới hai tuần lễ là có thể xuất viện.
Đến ngày xuất viện, Cảnh Diễn làm xong thủ tục, cầm thuốc trở về phòng bệnh đón Tô Hiểu Mộc, trên ghế sa lon đặt túi hành lý đã thu xếp xong, lại không thấy cô ở đâu, vừa lúc có y tá đi vào dọn dẹp phòng, nhìn thấy anh liền cười nói: "Ngài Cảnh, phu nhân ngài hiện giờ có lẽ ở khoa nhi lầu năm, y tá trưởng khoa chúng tôi vừa sinh được con trai, mọi người đều ở trên đó chúc mừng đấy."
Hoá ra là như vậy.
"Cám ơn cô." Cảnh Diễn lễ phép gật đầu, sau đó xách theo túi hành lý cũng không nặng rời khỏi phòng bệnh đi đến cửa thang máy.
Mới vừa đi ra thang máy đã thấy trong tầng lầu tràn đầy tiếng khóc vang dội của đứa bé, tim anh đập mạnh và loạn nhịp dừng bước chân một chút. Hỏi y tá bên cạnh, rất nhanh đã biết cô đang nơi nào, ở khúc quanh phòng bệnh thứ nhất. Cửa không khóa, thế nhưng anh lại lịch sự dừng bước, đứng tựa vào khung cửa. Nhìn vào bên trong, vây quanh giường là một nhóm người, Tô Hiểu Mộc đang ngồi trên ghế ở cạnh giường em bé cúi đầu trêu chọc dụ dỗ đứa bé, vài sợi tóc thoát khỏi búi xoã trên vai, đôi môi hơi tái gợn lên nụ cười thật ấm áp, giống như một đoá hoa bách hợp, đôi mắt cũng chứa đầy ý cười.
Anh mím môi, trong lúc nhất thời tâm tình khó nói lên lời, không ngừng đau lòng nghĩ, năm đó cô sinh Tiểu Nghiêu có phải cũng như vậy không? So sánh với bây giờ một phòng náo nhiệt, lúc đó là một mình cô vượt qua hay sao?
Y tá trưởng bị chồng nhắc nhở, xoay người nhìn thấy anh liền nhiệt tình kêu: "Ơ, ngài Cảnh, nhanh, mời vào!"
Nghe tiếng gọi ầm ĩ, Tô Hiểu Mộc cũng liếc thấy anh, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, rất là thỏa mãn nói với anh: "Anh xem, đứa bé thật đáng yêu phải không?"
Thật ra thì đứa bé vừa sinh ra mặt còn chưa nẩy nở, mắt nhắm, tóc cũng rất ít, anh không nhìn ra có cái gì đáng yêu, nhưng ngoài miệng vẫn theo ý cô nói: "Ừ, là rất đáng yêu."
Tựa như nhớ tới điều gì, Tô Hiểu Mộc từ trong túi lấy ra một bao tiền lì xì đặt ở chăn nhỏ bên cạnh đứa bé, mỉm cười nói: "Theo tập tục ở quê chúng tôi khi gặp mặt là sẽ cho tiền lì xì."
Y tá trưởng khách khí: "Tiểu Tô! Thế nào em cũng khách khí với chị? Bác sĩ Lăng cũng thế, ở Nhật Bản xa như vậy còn nhờ người đưa bao tiền lì xì tới. . . . . ."
"Không phải khách khí đâu, cũng không phải là cho chị, là cho tiểu bảo bối." Tô Hiểu Mộc nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại của đứa bé, mặt cong cong mà cười trêu chọc bé: "Tiểu bảo bối , con nói có đúng hay không?" Mọi người đều bị cử động của cô chọc cười, nét mặt Cảnh Diễn trong nháy mắt cũng nhu hòa cực kỳ.
Bọn họ không có ở lại bao lâu, nàng rất nhanh sẽ đứng dậy nói, "Thời gian không còn sớm, chúng ta liền đi trước á."
Cảnh Diễn đứng ở một bên, rất kiên nhẫn đợi cô nói tạm biệt cùng mọi người.
Chờ vào thang máy anh mới nhướng mày hỏi: "Bác sĩ Lăng đó, hai người rất than thiết?" Mấy ngày nay ở chỗ này anh nghe quá nhiều chuyện về cái tên này, ngay cả cô, mỗi lần có người nhắc tới người này, trên mặt đều là nụ cười nhạt, anh bất đắc dĩ thừa nhận, trong lòng mình ít nhiều có chút không thoải mái, đó là loại cảm giác lạ lẫm.
Tô Hiểu Mộc cũng không suy nghĩ nhiều, rất tự nhiên liền giải thích: "Tử Kỳ? Anh ấy chẳng những là bác sĩ chữa trị của em, cũng là bạn của em, rất chăm sóc em cùng Tiểu Nghiêu, nhưng mà anh ấy đi Nhật Bản rồi, lần sau chờ anh ấy trở về em sẽ giới thiệu để hai người biết nhau."
"Ừ, có cơ hội lại nói." Thang máy đến rất nhanh, cũng đúng lúc anh dừng lại cái đề tài này.
Tài xế của Cảnh Diễn đã sớm chờ đợi ở cửa, thấy hai người ra ngoài liền mở cửa xe, Tô Hiểu Mộc lên xe trước, bên trong xe ấm áp, so bên ngoài tốt hơn không ít, Cảnh Diễn vừa muốn lên xe điện thoại liền vang lên, định ở bên ngoài trả lời xong cuộc điện thoại. Cách cửa sổ xe hơi mờ, đường cong đơn giản một bên mặt anh lại thu hút khiến người ta không thể rời mắt.
Đợi trong chốc lát anh mới ngồi vào, cảm nhận nhiệt độ trong xe, hơi nhíu lông mày tăng nhiệt độ lên, còn đem áo khoác của mình choàng trên vai của cô, từ từ nói: "Về công ty trước, chờ anh ký một bản tài liệu, sau đó cùng em đi ăn cơm."
Áo khoác ấm áp còn vương mùi hương quen thuộc, cô khéo léo gật đầu một cái.
Lúc này đúng lúc giờ cao điểm, xe đi một đoạn dừng một đoạn, làm lòng người thêm rối loạn. Đợi đến lúc xuống xe, Tô Hiểu Mộc sợ cùng anh đi song song lại không biết nói gì, cho nên cố ý đi rất chậm, Cảnh Diễn sau một lát mới phát hiện cô vẫn an tĩnh duy trì một khoảng cách, vì vậy lặng im dừng bước lại, đơn giản duỗi tay về phía cô, nói cái gì cũng không nói, làm cho nét mặt của cô có chút co quắp, nhìn ngũ quan thâm thúy của anh, do dự thật lâu mới nắm tay của anh.
Nhân viên ra vào thấy bọn họ cũng cung kính chào hỏi: "Ngài Cảnh, Cảnh phu nhân."
Mà Tô Hiểu Mộc cho là sẽ lúng túng cũng không thấy như vậy, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đi thang máy chuyên dụng đến tầng cao nhất, Cảnh Diễn trực tiếp đi đến phòng họp, thư ký mang Tô Hiểu Mộc đi đến phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh rồi nói: "Cảnh phu nhân, mời ở nơi này nghỉ ngơi một chút, có gì phân phó có thể gọi điện thoại nội bộ cho tôi."
Tô Hiểu Mộc nói cám ơn: "Được rồi, cám ơn cô."
Thư ký rất nhanh rời đi, Tô Hiểu Mộc ở trong phòng nhìn một vòng, trong phòng có môt kệ sách sát tường, bên cạnh là ghế sofa mềm mại, nghĩ đến Cảnh Diễn thường đọc sách ở đây. Cô cuối cùng đưa ánh mắt ngừng lại ở một khung hình nhỏ đầu giường, phía trên hình có chút cũ kỹ, là thời thiếu niên của Cảnh Diễn, đứng ở sau lưng là một người phụ nữ cười rất dịu dàng, có lẽ là mẹ của anh.
Ngón tay cô vuốt ve nụ cười trên hình, không khỏi nghĩ, rốt cuộc là từ lúc nào anh bắt đầu không thích cười nữa đây?
Bất tri bất giác, chờ Cảnh Diễn họp xong đã qua một khoảng thời gian, thư ký báo lại, anh từ từ đi vào phòng nghỉ.
Tô Hiểu Mộc hình như ngủ thϊếp đi, gian phòng rất tối, toàn bộ rèm cửa sổ đều kéo lên, chỉ mượn một tia sáng nhỏ để thấy cô đang nằm trên giường, một tay cầm khung hình, một tay tựa vào trên trán, tư thế ngủ rất buông lỏng tự nhiên. Anh vươn tay, vừa muốn chạm vào cô, lại rút tay lại, anh nhìn thấy rồi, trong tay của cô là tấm ảnh của mình. Chụ xong tấm hình kia không bao lâu mẹ của anh đã qua đời vì bệnh, mà người mẹ muốn gặp nhất chính là người kia cũng không quay về nhìn mẹ một lần cuối.
Anh che giấu tâm tình, bóng dáng cao lớn ở chỗ này có vẻ cô đơn khác thường, vươn tay nghĩ thay cô sửa lại chăn, cô luôn ngủ không sâu, rất nhanh tỉnh lại, tỉnh táo nhìn anh hỏi: "Ưmh? Anh trở lại?"
Khóe miệng của anh nâng lên đường cong mờ, thuận tay đem khung hình trong tay cô để lại chỗ cũ, nói: "Em chờ đã lâu rồi chứ? Có đói bụng không?"
Tô Hiểu Mộc lắc đầu một cái, qua thời điểm ăn cơm, liền không cảm thấy đói bụng, nhìn mặt của anh, nhớ ra cái gì đó, nhẹ nói: "Đều nói con trai giống như mẹ, con gái giống cha, vậy mà từ nhỏ Tiểu Nghiêu cũng không giống em, giống như một khuôn đúc ra từ anh, hôm nay mới phát hiện thì ra là anh cũng không giống mẹ, vậy là di truyền nha."
Anh che giấu tâm tình, nhàn nhạt trầm ngâm: "Anh lại hi vọng con nên giống em nhiều hơn một chút."
Tô Hiểu Mộc thờ ơ cười cười: "Được rồi, giống ai cũng được, em chỉ hi vọng con bình an vui vẻ lớn lên." Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ, lụa mỏng thật dài rủ xuống thư mời lúc nãy anh tiện tay đặt tại đầu giường.
Cô và anh đồng thời khom người nhặt, nhìn thấy câu nói thanh nhã in trên bìa thư, cả hai đều ngẩn ra.
—— Tình không biết sở khởi, một hướng mà sâu.