Chương 22: Vì sao 2
Xe lao nhanh trong bóng đêm đô thị phồn hoa, Cảnh Diễn ngồi một bên, Tô Hiểu Mộc khéo léo dịu ngoan cuộn tại trong ngực anh, dần dần bị cảm giác say làm cho cảm thấy nóng, không an phận lấy tay mở áo khoác ra, anh hơi nhếch môi, thay cô đắp kín lại lần nữa, còn đem tay khoác lên trên vai cô để đè áo khoác xuống.
Tô Hiểu Mộc không vui, theo cảm giác đánh một cái thật mạnh vào tay anh, phá vỡ không khí yên tỉnh trong xe, khuôn mặt cọ xát hai cái trên đùi anh, lầu bầu: "Ưmh, nóng quá." Bướng bỉnh giống như đứa bé.
Cảnh Diễn cảm thấy mu bàn tay hơi cay cay, cúi đầu nhìn cô một cái, theo bản năng mở cửa sổ ra một chút, gió đêm mát mẻ thổi vào qua khe hở, tia sáng lúc có lúc không phản chiếu trên gương mặt anh, ánh mắt sắc bén hơi lộ ra chút ý cười.
Lúc về đến nhà đã là nửa đêm, anh ôm cô trở về phòng, thay cô đắp kín mền, sau đó đến phòng bên cạnh tẩy đi mùi rượu trên người, chờ anh trở vào lần nữa phát hiện giường đã trống không, chợt nghe được phòng tắm có tiếng nước chảy, anh chậm rãi đi tới, cửa phòng tắm không đóng, Tô Hiểu Mộc đang nôn trên bồn rửa tay , xem ra tác dụng của rượu phát tác chậm.
Lại qua một lúc lâu, cô mới mở vòi nước lạnh rửa mặt súc miệng, rốt cuộc tỉnh táo một chút, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh đang tựa ở cạnh cửa liếc nhìn mình, cô mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, mấy lần mở miệng muốn nói lại thôi.
Khó chịu nhất, là sau khi say rượu không thể không lần nữa tỉnh táo để đối mặt thực tế, cô náo tới náo lui như vậy, là ngây thơ tùy hứng, thì anh cũng sẽ thấy phiền thôi.
Thật lâu sau, cô từ từ đứng thẳng người, miễn cưỡng dùng âm thanh hơi khàn khàn hỏi: "Cảnh Diễn, anh tin trên đời có luân hồi không?"
Cảnh Diễn nhìn vợ của anh, trong mắt là bóng tối sâu xa, đem tất cả vẻ mặt của cô thu vào đáy mắt, rỗi rãnh dựa cửa lười nhác hỏi: "Tại sao đột nhiên hỏi như thế?"
"Anh vốn là như vậy!" Tô Hiểu Mộc âm thanh chợt cất cao, hiển nhiên là tức giận, sẵn tiện mượn rượu mà chèn ép hỏi anh, "Tôi hỏi anh tại sao muốn đối xử tốt với tôi, anh không nói chuyện, tôi nói muốn cùng anh giải quyết xong, anh cũng không trả lời ngay mặt, cho dù tôi nói tôi yêu anh, anh đại khái cũng sẽ thờ ơ hờ hững chứ?" Trận này đùa giỡn mua dây buộc mình, cô đã diễn không nổi nữa.
Thế nhưng không ngờ anh lại nói: "Nếu như là vấn đề cuối cùng, anh hiện tại có thể trả lời em." (mình đổi thành “em” nhé, vì anh đã đối xử với chị khác rồi )
"Cái gì. . . . . ." Tô Hiểu Mộc còn chưa nói hết lời, liền chợt bị anh ôm lấy từ phía sau lưng, mang theo hơi thở xâm lược bao quanh cô thật chặt, nét mặt cô trong kính thay đổi trong nháy mắt, xẹt qua kinh ngạc không thể hiểu thậm chí là không khỏi tức giận, hai khuỷu tay dùng sức giãy lui về phía sau, nhưng cánh tay anh đội lên bên hông kiên cố, cô không thể không biết tự lượng sức mình mà giãy giụa, rõ ràng dùng nước lạnh rửa mặt, tuy nhiên lại cảm thấy toàn thân cũng tản ra khí nóng.
"Anh không có thờ ơ hờ hững, anh là người, không phải Phật." Anh chậm rãi cúi đầu, không nhanh không chậm hôn lên tóc của cô, "Em không thấy, anh đã động lòng sao?" Anh chỉ là hiểu quá muộn, đợi cô muốn đem sự chú ý dời khỏi người anh, anh mới bừng tỉnh hiểu ra cô đã sớm đi vào trong lòng của anh, cho nên mới không nhịn được quan tâm cô, không nhịn được đối tốt với cô, tất cả tất cả đều có đáp án.
Nhưng trời sanh anh không phải là người giỏi về biểu đạt tình cảm.
Tô Hiểu Mộc không thể tin vào tai của mình, hơi thở của anh gần trong gang tấc, nhiễu loạn hô hấp của cô, mơ màng hỏi: "Tối nay anh cũng uống rượu sao?"
"Không có." Giọng nói của anh rất mềm mại, đã từng rất lạnh giống buổi tối như tất cả tan rã ở nơi này, khiến cho cả người anh cũng trở nên không chân thật.
Ánh mắt Tô Hiểu Mộc mê ly nỉ non: "Thật sao? Vậy khẳng định là tôi uống quá nhiều rồi." Cô ngớ ngẩn, tự giễu nhắm mắt lại, đã chia tay không phải là mơ mà là thực tế.
Dáng vẻ này của cô làm choa anh dở khóc dở cười, anh xoay người cô lại, âm thanh trầm thấp đầu độc : "Tô Hiểu Mộc, mở mắt nhìn anh, chẳng lẽ dũng khí của em cũng chỉ có một tí tẹo như thế?"
Là người rốt cuộc không chịu thua, cô không chịu yếu thế mở to đôi mắt, thình lình bị anh dung nụ hôn trấn áp, không phải đắm đuối đưa tình khẽ hôn, mà là thân mật trằn trọc xâm nhập, hô hấp hỗn loạn lẫn nhau, tay cô chống đỡ ở trước ngực bị anh dùng sức cầm, cô càng phản kháng, anh hôn càng sâu, không chút nào cho cô đường trốn tránh. Cho đến khi cô hô hấp không thông anh mới dừng tay, nhưng vẫn như cũ giữ chặt hông của cô buộc cô đối mặt mình.
Tô Hiểu Mộc dùng hết hơi sức anh đẩy ra, thở hơi hổn hển, giọng không tốt nói: "Anh có cảm giác được mình thật là quá đáng hay không? Mọi việc cũng nên có một giới hạn! Tôi tin tưởng có luân hồi, nếu quả thật là đời trước tôi thiếu anh, muốn đời này tôi đến trả, như vậy mười năm này, tất cả đã chấm dứt."
"Anh cho là, anh đã biểu hiện rõ ràng như vậy, em nên biết tâm ý của anh." Tầm mắt tương giao lẫn nhau, yếu ớt trong mắt cô khiến anh mềm lòng, càng không thể buông tay, "Nếu là duyên phận tình yêu, vậy anh và em chỉ có thể tiếp tục dây dưa."
Tô Hiểu Mộc lại cười, cười đến có chút bi thương: "Cảnh Diễn, tôi rất rõ ràng tôi không phải là người anh muốn, cho nên tôi cũng không cần anh đồng tình, càng không cần anh miễn cưỡng mình tiếp nhận tôi lần nữa." Cô lướt qua anh, đỡ vách tường đi ra ngoài, bước chân có chút hư không, "Đúng rồi, tìm thời gian thích hợp mời luật sư Lâm tới đi."
Cảnh Diễn giống như không hiểu ngụ ý lời nói của cô, gật gật đầu mà nói: "Em nhắc nhở anh, xác thực muốn cho anh ta tới, muốn bỏ thoả thuận hôn nhân trước kia sao, dù sao làm vợ chồng, là chuyện cả đời." Ban đầu trong thoả thuận hôn nhân đã nói rằng sau một năm, chờ Tiểu Nghiêu thích ứng bọn họ liền chia tay.
Bóng lưng đơn bạc của cô dừng một chút, ngón tay thu lại, gằn từng chữ một: "Cảnh Diễn, anh có biết không, chỉ cần là lời của anh nói tôi đều sẽ làm thật hay sao?" Năm đó anh nói anh không yêu cô cô còn có thể nhịn đau rời khỏi, hiện tại anh nói anh động lòng rồi, nói bọn họ là vợ chồng. . . . . . Cô thế nào cũng không chịu đi lên trước một bước nữa, còn muốn giữ lại chút hy vọng.
"Không cần suy nghĩ nhiều, anh nói nghiêm túc, em cũng biết, lời của anh một khi nói ra, chính là cam kết không đổi." Cảnh Diễn nghiêm mặt nói, tiến lên bắt được tay của cô, nhẫn cưới bạch kim trên ngón áp út của hai người chạm nhau, phát ra mũi nhọn ánh sao lóng lánh, anh hết sức dịu dàng gọi tên cô, "Hiểu Mộc, tin tưởng mình, cũng tin tưởng anh."
Đó là một loại cảm giác gì?
Tô Hiểu Mộc nhớ tới có một lần cùng bạn tốt đi du lịch, ngồi thuyền nhỏ bơi vào một hang động rộng rãi đen như mực, hướng dẫn du lịch dùng rất nhiều từ để hình dung cái đẹp của nó, nhưng cô chỉ cảm thấy tối, chung quanh yên tĩnh chỉ có âm thanh của các cô cùng nước tưởng chừng có một cái thác ở mặt, càng đi sâu càng u tĩnh, cho một khắc trước khi sự kiên nhẫn của cô không còn, chợt cảnh sắc trước mắt rộng mở trong sáng, loạivẻ đẹp trải qua ngàn năm tích đọng lại, đủ để cho không người nào không nhộn nhạo trong lòng.
Giống như bây giờ vậy.
Cảnh Diễn chính là thế giới của Tô Hiểu Mộc, phong cảnh cả đời của cô.
Bị cảm giác say rút đi tất cả lý trí, cô không chút dè đặt, cầm lấy cánh tay anh buộc anh chống đỡ cánh cửa, kìm lòng không được nhón chân lên hôn anh, đó là lần thứ hai của cô, dũng cảm chủ động hôn anh thế này.
Cảnh Diễn kinh ngạc một chút, ánh mắt dần dần dịu dàng mặc cho cô chủ động, nhưng hiển nhiên nụ hôn của cô không thể thoả mãn anh, rất nhanh lại bị thu hồi quyền chủ động, cô bị hôn toàn thân run rẩy, kìm lòng không được cầm lấy cánh tay anh mượn lực, anh rên lên một tiếng, đột nhiên buông cô ra, chờ tỉnh táo lại cô mới thấy được sắc mặt anh có chút lạ, bất ngờ phát hiện vị trí cánh tay trên áo ngủ của anh đỏ thẫm một mảnh, cô bỗng cả kinh: "Tay của anh bị thương? Xảy ra chuyện gì?" Nói xong liền vén cao tay áo của anh, một vết thương không sâu nhưng dài xuất hiện trên cánh tay màu đồng của anh, vốn là đã kết vảy nhưng giờ lại nứt ra, có màu máu xen vào nên có chút dự tợn.
Cô liên hệ tới chuyện xảy ra gần đây, hỏi "Là bởi vì dự án thu mua nên có người trả thù anh? Mấy ngày nay anh không trở lại cũng bởi vì chuyện này?"
Cảnh Diễn thấy cô nhíu mày nhìn một chỗ, giống như là cô bị thương rất khó chịu, trong lòng bỗng cảm động, giống như thật lâu cũng không có cảm giác được người khác quan tâm, cười cười, chậm rãi nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, không trở lại là sợ em và Tiểu Nghiêu lo lắng."
"Không hề có một chút tin tức nào còn lo lắng hơn!" Cô xem thường, nhẹ nhàng sờ một chút lên miệng vết thương, học giọng của anh lúc ở Maldives: "Đây là vết thương nhỏ?" Giương mắt không đồng ý liếc nhìn anh, hơi mím môi đi lấy hộp cứu thương, tỉ mỉ thay anh khử trùng, băng bó, nhìn vết thương ngay trước mắt cô lại không nhịn được hỏi: "Người của anh có bắt d8ược hay không?"
"Cha của anh ta là Tổng giám đốc công ty bị thu mua, tham ô không ít tiền công đi đầu tư, thời điểm bị tra ra, tất cả tài sản bị đóng băng, đang đợi toà án thẩm vấn thì tự sát chết." Anh lạnh nhạt nói, "Đứa bé kia so với Tiểu Nghiêu chỉ lớn hơn mấy tuổi, ý anh là không khởi tố." Khi đó hiện trường rất hỗn loạn, ai cũng không nghĩ phải đi phòng bị một đứa bé mười bốn mười lăm tuổi.
Không trách được, lấy bản lĩnh của anh, lại có vệ sĩ đi theo làm sao có thể bị thương tổn được?
Nhìn cô nhíu chặt mày, chợt cúi đầu đặt một nụ hôn xuống mi tâm của cô, nâng mặt cô lên hỏi: "Đang suy nghĩ gì? Sợ anh sao? Ở trong mắt rất nhiều người, anh cũng không phải người tốt lành gì." So với Cá Mập Trắng Smith, thủ đoạn của anh càng vang dội mạnh mẽ, chỉ là mấy năm nay anh đã dần dần chán ghét loại trò chơi truy đuổi tiền bạc này, hơn nữa gặp lại cô cùng Tiểu Nghiêu, những thứ này càng không quan trọng.
Nhưng anh hiểu, chỉ có mình cường đại, mới có thể bảo vệ những người anh muốn bảo vệ, có lúc, hung ác là thủ đoạn nhất định, nếu không tình cảnh của đứa bé kia có thể biến thành của con anh, anh sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Tô Hiểu Mộc ôm hông của anh, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, tim của anh, thật ra thì rất mềm yếu. Lấy thân phận của anh năm đó lại đối với người xa lạ như cô và cha mà tận tâm chăm sóc, có thể đáng sơ tới mức nào? Ah chỉ là sẽ không dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình, có lẽ là bởi vì sợ bị thương tổn thôi. Cho nên mặc kệ người khác đánh giá anh như thế nào, cô nguyện ý cái gì cũng không nghe không nhìn thấy, tin tưởng anh vô điều kiện.
"Cứ như vậy tin anh?" Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, dựa vào sau gối mềm, ôm cô càng chặt hơn một chút.
Buổi tối này, khoảng cách giữa hai người như lập tực biến mất, cứ như vậy yên tĩnh một hỏi một đáp, giống như vợ chồng già, mặc dù không đến nỗi lập tức thấy ngọt ngấy như mật, nhưng tấm lòng của bọn họ dần dần dựa vào nhau.
Bọn họ là vợ chồng.