- " Tình cảm anh dành cho Từ An Dương cũng sâu sắc quá nhỉ? Nhưng mà đáng tiếc, các ngươi lại là người của Từ gia!"_ Phó Tử Yên lúc này rút ra một khẩu súng, nhắm hướng Từ Thiếu Trung thẳng tới
- " Dừng tay!"
Đúng lúc này, Từ An Dương lao nhanh đến chắn trước mặt Từ Thiếu Trung...
~~~~~~~
Tư Đồ gia.....
Lúc này, tất cả đều đã lên đường xuất phát đến ngọn núi phía Bắc, kể cả anh và cô cũng vậy...
Chuyện kể là...
Vào lúc anh đi tắm thì cô đã đi ra khỏi phòng, định xuống lầu lấy nước, khi cô đi đến cầu thang thì nghe tin đã biết nơi Phó Tử Yên ẩn náo và mọi người chuẩn bị lên đường đến đó....
Sau khi nghe tin, cô lập tức trở về phòng, mặc kệ anh còn đang tắm mà đập cửa....
- " A Thần, anh nhanh lên một chút, mọi người sắp đi rồi, chúng ta phải đi theo họ! A Thần!"
Anh đang tắm nghe cô gõ cửa thì bước đến mở cửa....
- " Có chuyện gì sao?"
Thấy anh vừa mở cửa, cô lập tức kéo anh ra ngoài, bất chấp trên người anh không có gì che thân!!!
- " Nhanh lên! Nhanh lên! Anh mau ra thay quần áo đi, mọi người sắp đi rồi! Chúng ta phải đi theo!"_ Cô kéo anh đến tủ quần áo, nhanh chóng lấy cho anh một bộ quần áo đơn giản
- " Là Phó Tử Yên sao?"_ Anh nhận lấy quần áo cô đưa nhưng vẫn chần chừ chưa chịu mặc
- " Đúng vậy!"_ Cô cũng không tránh né mà trực tiếp thừa nhận
- " Không được! Sẽ rất nguy hiểm!"_ Anh nghe cô nói thì dứt khoát không mặc quần áo, để xem cô làm cách nào bắt anh đi được, huống chi tình hình bây giờ rất nguy hiểm, Phó Tử Yên đã vào đường cùng, ả ta có thể sẽ làm ra chuyện người ta không tưởng tượng được....
- " Anh đừng như vậy mà! Em sẽ đi theo bên cạnh anh là an toàn thôi!"_ Cô chỉ còn cách năn nỉ anh mà thôi
Nhìn thấy cô như vậy anh cũng không nỡ!
- " Được rồi, nhưng mà em phải ở cạnh anh, không được rời!"_ Đây đã là nhượng bộ cuối cùng của anh rồi
Nghe anh đồng ý, cô vui mừng ôm chầm lấy anh....
- " Em nhất định sẽ bám chặt lấy anh! Không rời!"
Thế là, sau khi anh đã thay quần áo, cả hai người họ cùng mọi người đi đến ngọn núi phía Bắc....
~~~~~~~
Quay trở lại với tình hình ở ngọn núi phía Bắc....
- " Phó Tử Yên! Cô muốn gϊếŧ anh ấy?"_ Nếu như ả muốn đυ.ng đến anh trai thì phải qua ải của hắn trước
- " Tốt lắm! Từ An Dương cũng đã đến, vậy thì mọi chuyện kết thúc vào ngày hôm nay luôn vậy!"_ Phó Tử Yên căm hận nhìn Từ An Dương, ánh mắt của ả lúc này còn mang theo mấy phần sát khí...
- " An Dương! Sao em lại đến đây?"_ Từ Thiếu Trung không ngờ rằng Từ An Dương lại đuổi theo hắn đến tận đây
- " Em không thể để anh một mình được! Em là em trai của anh thì phải bảo vệ cho anh mới phải!"_ Từ An Dương vẫn như cũ đứng chắn trước Từ Thiếu Trung
Còn về hắn, hiện tại hắn đang rất vui khi nghe những lời nói của Từ An Dương, tuy chỉ là tình cảm anh em, nhưng rất cảm thấy vô cùng an ủi....
- " Đủ rồi! Diễn kịch nhiêu đó đã đủ rồi! Tôi đã phát ngán những vỡ kịch tình thâm thế này rồi!"_ Phó Tử Yên giơ súng về hướng Từ An Dương...
Cạch~
Đoàng~
- " Á"
Lộp cộp~
Viên đạn ghim vài vai phải của Phó Tử Yên, khiến ả đau đớn hét lên một tiếng, khẩu súng cũng vì đó mà rơi xuống....
- " Phó Tử Yên! Hiện tại cô đã bị bao vây, hãy mau đầu hàng đi!"_ Hoàng Lão gia bước đến, trên tay ông vẫn còn đang cầm khẩu súng vừa bắn ả
- " Hừ! Các người có mơ nữa! Tôi sẽ không đầu hàng cho đến khi tôi trả thù được Phó gia và Từ gia! Tôi nhất định phải khiến họ trả giá đắt"_ Phó Tử Yên gằng giọng, đau đớn ôm lấy vai phải vẫn đang bị chảy máu
- " Rốt cuộc là vì sao mà cô lại muốn trả thù chúng tôi?"_ Từ An Dương lúc này lên tiếng hỏi
Đúng lúc này, anh và cô cũng vừa đến nơi, nghe Từ An Dương hỏi, cô cũng muốn biết vì sao Phó Tử Yên lại làm vậy?
- " Từ An Dương! Anh rất tự hào về người cha của mình chứ gì? Nhưng anh đã hoàn toàn bị ông ta lừa gạt! Ông ta thật ra chỉ là một kẻ khốn nạn!"_ Nhắc đến ống ta là cô lại càng thêm hận, chính vì ông ta mà cuộc đời mẹ con ả mới đi đến bước đường này...
- " Cô nói vậy là có ý gì?"_ Mặc dù rất không hài lòng về cách ả nói về ba mình như vậy, nhưng hắn phải xem thực ra ả đang cố ý nói về điều gì
- " Anh có biết Từ Kiến Đông, ông ta chính là ba ruột của tôi, còn anh, anh là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi!"_ Ả gào lên, lớn tiếng nói, nước mắt không tự chủ liền rơi xuống
Từ An Dương hiện tại như chết lặng, ai đó nói cho hắn biết là Phó Tử Yên đang lừa gạt hắn, bịa đặt ra một chuyện thật hoang đường.....
Khác với Từ An Dương, Từ Thiếu Trung lúc này có phần khá bất ngờ khi nghe ả nói nhưng cũng không phải sốc như hắn, chỉ là Từ Thiếu Trung hắn không thể ngờ tới người mà ba bảo hắn đi tìm lại là Phó Tử Yên!!!
Ngoài ra, tất cả mọi người còn lại có mặt ở đây cũng rất bất ngờ....
- " Không! Cô nói dối!"_ Từ An Dương thật sự rất sốc, đây rõ ràng là chuyện không thể nào
- " Cô ta nói thật!"_ Không đợi ả trả lời, Từ Thiếu Trung đã nhanh chóng lên tiếng
Hắn cũng không muốn giấu nữa, nếu đã tìm được, vậy thì nhiệm vụ cua hắn đã hoàn thành!
- "Anh trai... anh..."_ Từ An Dương ngay người nhìn hắn, kể cả hắn cũng nói như vậy sao?
Không thể nào! Rõ ràng Từ lão gia chính là một người cha, một người chồng rất tốt cơ mà!?
- " Đúng vậy! Phó Tử Yên chính là em gái cùng cha khác mẹ với em!"_ Ngưng một chút, hắn nói tiếp....
- " Năm đó! Trước khi ba mất, ba đã căn dặn anh phải đi tìm đứa em gái thất lạc này! Thật ra thì chuyện này mẹ cũng biết, nhưng mẹ không trách ba, bởi vì đây không phải là lỗi của ba, mà là ba bị người ta hại!"
Khi hắn nói đến đây, Phó Tử Yên lập tức kích động mà lớn tiếng....
- " Bịa đặt! Tất cả đều bịa đặt! Anh cố tình nói thế là vì anh muốn cứu bọn họ mà thôi!"
- " Đây là sự thật! Không chỉ ba tôi là người bị hại mà kể cả mẹ cô cũng vậy!"
Đúng lúc này, Lý Tuyết Nhan từ trong nhà bước ra, lao thẳng đến chỗ Từ Thiếu Trung....
- " Cậu nói cái gì? Chuyện cậu nói là thật sao? Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?"
- " Hoàn toàn là sự thật!"