Edit: Mimi – Beta: Chi*****Sau khi xong việc, Hứa Kính lập tức ra ngoài, văn phòng chỉ còn lại một mình Tần Dĩ Hằng.
Anh bật máy tính, mở file excel, nghiêm túc xem xét số liệu bên trong. Nhưng chỉ vài giây sau, tầm mắt anh lại dừng trên sấp tư liệu bị ném ở góc bàn.
Nhìn chằm chằm sấp tư liệu một lúc, anh quyết định đặt sự chú ý lên số liệu trên màn hình. Chỉ là chẳng được bao lâu, anh đã khẽ thở dài, bỏ con chuột trong tay xuống, cầm sấp tư liệu kia lên.
Trực tiếp bỏ qua hai trang đầu, Tần Dĩ Hằng mở trang thứ ba ra.
Đúng như anh đoán, trang thứ ba là ảnh chụp Sở Nghĩa đút cà chua cho Hứa Trí Minh.
Nằm trong cái ôm công chúa vô cùng thân mật, Sở Nghĩa đặt một tay lên bả vai Hứa Trí Minh, tay kia cầm cà chua, nhìn chằm chằm vào miệng hắn. Vành tai cậu đỏ rực, miệng còn nhoẻn cười.
Hứa Trí Minh cũng cười.
Tần Dĩ Hằng không xem kỹ tấm ảnh này, nhanh chóng lật sang trang kế tiếp.
Trang sau không còn ảnh chụp nữa, mà là một vài thông tin được ai đó ghi chép lại. Bên trên nói Hứa Trí Minh và Sở Nghĩa quen nhau khi cùng tham gia hội Sinh viên. Tuy hai người mới quen không lâu nhưng đã vô cùng thân thiết, thường xuyên đi về có nhau.
Lúc ấy, rất nhiều người hoài nghi có phải bọn họ đang hẹn hò không, nhưng cả hai đương sự đều phủ nhận.
Song phủ nhận cũng chẳng có tác dụng gì. Mọi người đều nhận ra bọn họ mờ ám cỡ nào, thân thiết cỡ nào. Nói chung ai cũng nghĩ rằng, nếu một trong hai người mạnh dạn bước lên một bước, người còn lại chắc chắn sẽ gật đầu ngay.
Tuy nhiên, việc khiến tất cả mọi người không sao hiểu nổi là sau đó Hứa Trí Minh bỗng nhiên quen bạn gái.
Trong khoảng thời gian đó, mọi người cũng ít thấy Hứa Trí Minh và Sở Nghĩa xuất hiện cùng nhau. Nếu Sở Nghĩa tham gia hoạt động của hội Sinh viên, chắc chắn Hứa Trí Minh sẽ viện cớ vắng mặt.
Sau nữa, Hứa Trí Minh chia tay bạn gái. Lúc này bọn họ mới tiếp tục quan hệ trước kia, lại ngày ngày cùng đi cùng về.
“Chính xác là một chuyện tình nhiều ngang trái.” Đây là câu cuối cùng của trang giấy này.
Tần Dĩ Hằng chau mày, tiếp tục xem từng trang một.
Gần như tất cả những thông tin trong tư liệu đều được tổng hợp từ cái “nghe người ta nói”, ngoài ra còn có ảnh chụp và vài câu trích dẫn.
Dù sao thì scandal tình ái cũng là thứ chỉ có thể đào được miệng từ những kẻ đứng xem bên ngoài.
Đương nhiên, Tần Dĩ Hằng không hoàn toàn tin tưởng những thứ được ghi ở trong này.
Chúng được tổng hợp từ rất nhiều người, có nhiều điểm mâu thuẫn, thời gian không trùng khớp, cách nói cũng chẳng ăn ý với nhau.
Ví dụ, có người nói Sở Nghĩa thích Hứa Trí Minh, lại có người nói Hứa Trí Minh yêu đơn phương Sở Nghĩa, thậm chí còn có người bảo cả hai đều là trai thẳng nữa.
Tần Dĩ Hằng xem hết trang cuối cùng, khép tư liệu lại.
Chỉ là chuyện đã qua của Sở Nghĩa mà thôi, hơn nữa có rất nhiều chỗ mang theo suy đoán chủ quan của người trình bày, không thể tính được.
Anh thầm cười trong lòng.
Không phải tất cả những thứ này đều là thật sự.
Anh cũng chẳng cần để ý đến chúng làm gì.
Vì thế, Tần Dĩ Hằng đặt phần tư liệu này chồng lên phần về Hứa Trí Minh, sau đó tiếp tục xem số liệu trong máy tính.
Nhưng một phút sau…
Tần Dĩ Hằng lại lấy sấp tư liệu kia tới, tìm tấm ảnh Sở Nghĩa đút cà chua, rút ra, căn chuẩn vị trí xé một đường ở giữa hai người trong ảnh.
Phần Hứa Trí Minh tươi cười bị anh vo thành cục rồi ném vào thùng rác.
“Anh ta và một người tên Sở Nghĩa quan hệ rất tốt hồi Đại học, nhưng cuối cùng lại không ở bên nhau.”
“Bỏ lỡ cái gì, đáng tiếc cái gì, còn bảo thầy Hứa phải biết nắm chắc thời cơ nữa.”
“Ha ha, thực ra cũng chẳng có gì. Bọn họ còn nói Sở Nghĩa cũng thích thầy Hứa, nhưng thầy Hứa không nắm chắc cơ hội, còn cố tình đi quen bạn gái, khiến Sở Nghĩa đau lòng.”
…
Suy nghĩ trong đầu Tần Dĩ Hằng dần trôi xa. Anh cố gắng nhớ lại những lời Sở Nghĩa đã nói vào cái lần hai người gặp nhau ở quán bar.
Hôm đó anh cũng uống chút rượu, lại chẳng quen biết gì Sở Nghĩa, nên những lời cậu nói ra, anh cũng không nhớ rõ cho lắm.
Chỉ biết Sở Nghĩa bảo cậu rất khổ sở, rất áp lực.
Sau đó cậu còn nhắc đến Hứa Trí Minh, nói Hứa Trí Minh kia thật là vô vị.
Tần Dĩ Hằng không thể nhớ được vẻ mặt và trạng thái của Sở Nghĩa khi nhắc đến Hứa Trí Minh, chỉ nhớ hôm ấy cậu say khướt, trông có vẻ vô cùng đau khổ.
Không thì sao có thể uống rượu không ngừng như thế chứ.
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ, cửa phòng làm việc bất chợt bị gõ vang. Ngẩng đầu, anh thấy Hứa Kính cầm một phần văn kiện đi tới.
“Giám đốc Tần.” Hứa Kính đặt văn kiện lên bàn: “Hợp đồng này cần ngài ký tên.”
Tần Dĩ Hằng xem lướt qua một lượt, xác định không có vấn đề gì liền ký xuống góc dưới bên phải của trang giấy.
Lúc trả văn kiện cho Hứa Kính, anh bỗng hơi rụt tay lại khiến đối phương chộp vào khoảng không.
Tần Dĩ Hằng đặt văn kiện xuống mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Hứa Kính, hỏi: “Cậu có yêu vợ mình không?”
Hứa Kính đơ ra.
Trợ lý hôn nhân nhanh chóng online.
Hứa Kính gật đầu: “Yêu chứ ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Hai người là tự do yêu đương sau đó kết hôn à?”
Hứa Kính gật đầu: “Vâng.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Cậu vừa nói, nếu phát hiện ngày trước vợ mình từng thích người đàn ông khác, cậu sẽ không vui đúng không?”
Hứa Kính: “Đúng vậy.”
Tần Dĩ Hằng: “Thế nếu không thấy không vui thì sao?”
Hứa Kính nói: “Vậy chắc là không yêu đối phương rồi.”
Khi trả lời, Hứa Kính gần như không cần đặt mình vào vị trí giả thiết để suy nghĩ, chỉ đơn giản nói cho Tần Dĩ Hằng nghe. Anh đi theo Tần Dĩ Hằng đã nhiều năm, đối phương có vui hay không, đa phần anh đều có thể nhận ra.
Ban nãy anh đã phát hiện, sau khi xem tư liệu về quá khứ của cậu Sở và thầy Hứa, rõ ràng Giám đốc Tần rất không vui.
Anh nhận ra, Chu Tiêu cũng đã nhận ra, nên hai người đứng bên cạnh nhưng không dám nói một lời nào.
Chỉ là Hứa Kính cảm thấy ông chủ mình hơi đυ.t trên phương diện tình cảm, có lẽ anh phải nhân cơ hội này nhắc nhở đôi câu.
Ngài rất có khả năng đã yêu chồng mình.
Cho nên sau này không cần dùng hôn nhân làm cái cớ, cũng không cần dùng lý do Sở Nghĩa là chồng mình để biện minh.
Cứ thế, chồng ngài sẽ không vui.
Nhưng nếu tế bào thần kinh tình cảm thiếu thốn, đương nhiên mạch suy nghĩ của Tần Dĩ Hằng cũng chẳng theo phương hướng Hứa Kính đã vạch sẵn ra.
Anh vốn cũng thấy hôm qua mình hơi lạ, theo lời Sở Nghĩa nói, hình như anh thật sự không vui. Nhưng con người anh rất ít khi đặt nặng cảm xúc của mình. Cả quá trình phấn đấu để có được ngày hôm nay, anh đã gặp biết bao khó khăn cùng áp lực, song lại chưa từng muốn thả lỏng tâm tình, chỉ nghĩ cách để giải quyết vấn đề mình gặp, một lòng muốn vượt khó vươn lên.
Khó khăn thì giải quyết, đây là chuyện đương nhiên. Cảm xúc không đủ tích cực thì kệ nó, giải quyết gì chứ, rất giả tạo, không cần thiết.
Do đó, Tần Dĩ Hằng còn chưa kịp nghĩ về tình cảm dành cho Sở Nghĩa đã bị câu nói “không đâu” của cậu làm cho chệch hướng.
Hiện giờ, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Sở Nghĩa lúc nói lời này.
Nếu em biết trước kia tôi từng thích người khác, liệu em có buồn không?
Không đâu.
Kết hợp với những điều Hứa Kính vừa nói, có thể suy ra Sở Nghĩa không thích anh.
Ok.
Tần Dĩ Hằng cầm văn kiện đưa cho Hứa Kính: “Tôi biết rồi.”
Hứa Kính nhận lấy bản hợp đồng trong trạng thái hoài nghi.
Giám đốc Tần, ngài thật sự đã biết?
Sau khi Hứa Kính rời khỏi văn phòng, Tần Dĩ Hằng liền cầm lên di động lên. Lúc này anh bỗng cảm thấy hơi kích động. Anh muốn hỏi Sở Nghĩa, rốt cuộc em có từng thích Hứa Trí Minh không, hai người suýt hẹn hò với nhau thật đấy à, nếu từng thích, vậy bây giờ còn thích không?
Nhưng lúc tìm được tên người kia trong danh bạ, Tần Dĩ Hằng lại không ấn gọi đi.
Anh đột nhiên bình tĩnh lại.
Sở Nghĩa nói phải thì sao, mà bảo không phải thì thế nào?
Bọn họ đã kết hôn. Đây là sự thật, và cũng là hiện trạng không thể thay đổi.
Căn bản không cần thiết.
Không cần hỏi.
Cũng không cần biết.
Không cần.
Không cần.
Căn bản là không cần.
Anh không muốn nghe đáp án.
Trùng hợp là, ngay khi Tần Dĩ Hằng đặt di động xuống không lâu, Sở Nghĩa đã gọi điện tới.
Tần Dĩ Hằng gần như đã bắt máy sau một giây đồng hồ.
“Alo, Tần Dĩ Hằng.” Hình như Sở Nghĩa đang ở một nơi rất ồn ào: “Giờ anh có rảnh không ạ? Em mới gửi cho anh một tấm ảnh đó.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em ở chợ.” Sở Nghĩa nói: “Hôm nay em đi mua quà cho khách, vô tình gặp được cậu em. Em có thể mang một con cá trích về không? Buổi tối chúng ta ăn canh cá trích, coi như là ăn khuya ấy.”
Tần Dĩ Hằng: “Được.”
Sở Nghĩa: “Vâng.”
Nói xong Sở Nghĩa liền gác máy. Tần Dĩ Hằng cười cười, mở tin nhắn ra xem, quả nhiên thấy cậu mới gửi ảnh chụp cá trích cho mình.
Tần Dĩ Hằng trả lời tin nhắn: Sau này em muốn mua gì thì cứ mua
Tần Dĩ Hằng: Không cần hỏi anh.
Nhắn tin xong, Tần Dĩ Hằng bỗng nở nụ cười. Anh cảm thấy hành động trước đó của mình đúng là tự tìm phiền não.
Không nghĩ lung tung thêm nữa, anh bỏ điện thoại sang bên, tiếp tục xử lý công việc.
Bên kia, Sở Nghĩa nhận cá trích cậu cho, nói cảm ơn rồi lên xe. Sau đó, cậu lập tức gọi điện cho Tần Dĩ Hằng.
Lúc này, bên Sở Nghĩa đã yên tĩnh hơn nhiều. Khi cậu vừa thắt xong dây an toàn, Tần Dĩ Hằng liền nghe máy.
“Cậu em làm cá rồi.” Sở Nghĩa cười cười, lái xe: “Em sợ chúng ta không ăn nổi, nên chọn con nhỏ thôi.”
Tần Dĩ Hằng cười: “Nếu tối nay có đồ ăn khuya, anh sẽ về sớm một chút.”
Sở Nghĩa ngẩn ra, sao giọng Tần Dĩ Hằng nghe vui thế nhỉ?
Cậu chỉ đang kể chuyện mua cá với anh thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác đúng không?
“Vâng ạ.” Sở Nghĩa nhìn con cá trích đặt dưới chỗ để chân bên ghế phụ lái, bảo: “Em về nhà trước nhé.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Sở Nghĩa nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có biết cậu em là người đánh cá không?”
Tần Dĩ Hằng: “Giờ anh đã biết.”
Sở Nghĩa cười rộ lên: “Ha ha, cậu và dì của em đều tốt với em lắm, vừa rồi cậu còn mắng em sao kết hôn mà chẳng nói câu nào.”
Tần Dĩ Hằng: “Em trả lời sao?”
Sở Nghĩa: “Em nói, lúc làm đám cưới sẽ mời cậu ngồi hàng ghế trên.”
Dứt lời cậu mới khẽ cắn môi. Câu ám chỉ này hẳn là Tần Dĩ Hằng hiểu chứ?
Đương nhiên là Tần Dĩ Hằng hiểu: “Được.” Anh còn nói: “Thu xếp thời gian để hai nhà chúng ta ăn một bữa cơm trước, sau đó sẽ bàn về lễ cưới.”
Sở Nghĩa cười thật tươi: “Vâng ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Nhưng gần đây anh hơi bận, có lẽ phải dời đến năm sau.”
Sở Nghĩa nghe xong, lập tức nói: “Không sao mà, em không vội.”
Sau khi gác máy, tâm trạng của Sở Nghĩa rất tốt, mà Tần Dĩ Hằng cũng vui vẻ hẳn lên. Nói chung mọi thứ đều tốt đẹp.
Hôm nay công việc của Sở Nghĩa rất thuận lợi, khách hàng đều vô cùng dễ tính, tất cả bản vẽ đều nhanh chóng được thông qua, thế nên cậu khá rảnh rỗi.
Cậu lái xe về nhà, bỏ cá đã sơ chế vào tủ lạnh trước rồi mới quay lại phòng làm việc.
Vì mấy hôm nay khá bận rộn nên cậu đã bỏ lỡ mấy trận bóng rổ rồi. Lúc này vừa vặn có thời gian, cậu liền tranh thủ xem nốt trận bóng còn dang dở rồi mới làm việc tiếp.
Xem được một lúc, điện thoại di động của cậu bỗng reo vang.
Số lạ, Sở Nghĩa không nghĩ nhiều, lập tức bắt máy.
“Alo, xin chào.”
Bên kia không nói gì.
“Alo?”
Sở Nghĩa cho trận bóng tạm dừng, lại alo thêm một tiếng.
“Em đang xem trận đấu hôm kia à?” Bên kia đột nhiên mở miệng.
Sở Nghĩa dừng một chút, giọng nói này rất quen: “Hứa Trí Minh?”
Bên kia: “Ừ.”
Sở Nghĩa dừng một giây: “Đúng vậy, đang xem lại.”
Hứa Trí Minh cười cười: “Tôi vừa để một gói đồ trước cửa văn phòng của em, lát em nhớ ra lấy nhé.”
Sở Nghĩa: “Hả? Cái gì thế?”
Hứa Trí Minh: “Không có gì.”
Sau đó hắn liền gác máy.
Sở Nghĩa nghi hoặc, cầm di động đi ra cửa, quả nhiên thấy một gói đồ to được đặt cạnh cửa.
Cậu xách gói đồ vào, mở chiếc hộp trong túi ra, bên trong là một đôi giày.
Một đôi giày bản giới hạn có chữ ký mới ra trước đó không lâu, Sở Nghĩa bận việc không có thời gian tranh nên không mua được.
Sở Nghĩa đậy nắp hộp lại, lấy điện thoại ra, gọi cho số vừa gọi tới, nhưng đối phương trực tiếp tắt máy.
Không lâu sau, WeChat của Hứa Trí Minh nhảy ra mấy tin nhắn.
Hứa Trí Minh: Món quà nhỏ
Hứa Trí Minh: Tôi đền bù
Hứa Trí Minh: Đừng trả lại.
Sở Nghĩa mở giao diện tin nhắn WeChat với Hứa Trí Minh lên.
Phía trên ba tin nhắn mới này là tin nhắn Hứa Trí Minh gửi từ hơn hai tháng trước. Nội dung viết: Sở Nghĩa, tạm thời chúng ta đừng liên lạc nữa, đừng hỏi tôi tại sao, cũng đừng nhắn tin cho tôi, xin lỗi.
Sở Nghĩa ấn vào khung soạn tin nhắn, gõ một ký tự rồi gửi đi.
Sở Nghĩa:?