Edit: Mimi – Beta: Chi*****Tần Dĩ Hằng đến, đương nhiên Chu Tiêu và Sở Nghĩa cũng ngừng trao đổi.
Chu Tiêu cho tạm dừng video trên màn hình lớn, Sở Nghĩa đứng lên.
“Em đang xem phầm mềm anh làm lúc trước.” Nói tới đây, Sở Nghĩa liền đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, lấy điện thoại di động của mình ra, chỉ vào icon ban nãy: “Em vừa mới biết cái này là do anh làm, còn tưởng do nhân viên công ty làm ra thôi chứ. Ngoài ra còn cái này, cái này và cái này nữa, em vẫn đang dùng đây.”
Trước đó Triệu Trung Lương ba hoa bốc phét với cậu rất nhiều. Cậu ta giơ một loạt ứng dụng này ra, bảo đều do người trong phòng cậu ta làm.
Khi đó Sở Nghĩa còn cảm thấy Triệu Trung Lương cũng có tài ra phết.
Thật không ngờ, boss lớn thực sự vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Thế nhưng hình như boss lớn này không để ý mấy thứ kia cho lắm, anh chỉ thản nhiên ừ một tiếng, hỏi: “Hai người đã đi những đâu rồi?”
Thu điện thoại di động về, Sở Nghĩa đáp: “Mấy tầng bên dưới em đều đi một lượt rồi. Chắc vì buổi tối không có người nên hơi nhàm chán.”
Cậu nói xong, Tần Dĩ Hằng liền giơ tay vén gọn tóc mái lòa xòa trước trán cho cậu. Bấy giờ Sở Nghĩa mới nhận ra phần tóc này đã khiến tầm nhìn của cậu bị hạn chế khá nhiều. Vì vậy, cậu nghiêng đầu, hất tóc mái qua một bên, tiếp tục nói: “Sau đó Chu Tiêu dẫn em đến đây, xem những thứ anh đã làm lúc trước.”
Sở Nghĩa ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt nai con lại xuất hiện, Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm cậu vài giây, lại vươn tay xoa mái tóc của cậu một chút.
Khi đó Sở Nghĩa mới nhận ra, Tần Dĩ Hằng hình như không có ý giúp cậu, có lẽ anh chỉ cảm chơi đùa với tóc cậu rất vui mà thôi. Vì thế cậu liền đứng yên, còn nghiêng đầu lại gần một chút để anh vuốt cho thoải mái.
“Sao anh chưa từng nói với em?” Sở Nghĩa hỏi.
Tần Dĩ Hằng không chú ý đến câu hỏi của Sở Nghĩa, anh chỉ lo nghịch tóc cậu, hỏi ngược lại: “Nói cái gì?”
Sở Nghĩa: “Nói những thứ này là do làm ấy.”
Tần Dĩ Hằng: “Sao tóc em lại mềm như vậy?”
Sở Nghĩa ngước mắt, nhìn theo bàn tay đang vuốt ve tóc mình của anh: “Em không biết, chắc là tự nhiên.”
Cậu ngước lên như vậy, ánh mắt trông lại càng đẹp hơn.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối. Nghịch tóc cậu một lúc, cuối cùng anh cũng thu tay lại, lên tiếng hỏi:
“Sắp xong chưa? Tôi kết thúc công việc rồi.”
Sở Nghĩa quay đầu nhìn Chu Tiêu, hỏi: “Sắp xong chưa?”
Chu Tiêu nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Xong, xong rồi.”
Dứt lời, anh lại nuốt một ngụm nước miếng nữa.
OMG.
Anh mới nhìn thấy cái gì?
Ánh mắt vừa rồi của Giám đốc Tần chính là cưng chiều đó hả?
Giám đốc Tần nghịch tóc Sở Nghĩa?
Lại còn xoa đầu cậu?
Hả?
Ngài Sở đây là thần thánh phương nào vậy?
Có lẽ anh phải xác định lại địa vị của ngài Sở một cách cẩn thận hơn.
Chu Tiêu liếc nhìn Hứa Kính, thấy Hứa Kính cũng lộ vẻ kinh ngạc thì tương đối yên tâm. Xem ra không chỉ có mình anh khϊếp sợ.
Kinh ngạc một mình, chẳng bằng tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Sau đó, Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng dắt đi. Khi cánh cửa tự động được đóng lại, Chu Tiêu vội vàng chạy đến bên cạnh Hứa Kính, hỏi: “Sở Nghĩa là ai? Họ hàng của Giám đốc Tần hả?”
Hứa Kính cười: “Cách nói này cũng khá mới mẻ,” Anh không đáp mà hỏi lại Chu Tiêu: “Cậu không hỏi Sở Nghĩa à?”
Chu Tiêu: “Không, tôi sợ không được lịch sự.”
Hứa Kính suy nghĩ.
Nếu Giám đốc Tần chẳng kiêng nể gì, còn show ân ái ngay trước mắt hai người bọn họ, có lẽ anh cũng không định giấu diếm chuyện kết hôn.
Hơn nữa, Chu Tiêu cũng không phải một kẻ lắm lời.
Thôi thì cứ nói ra đi.
Lúc mới biết chuyện, anh cũng bị shock khá nặng, nên hiện giờ, anh rất muốn chia sẻ điều này với Chu Tiêu.
“Cậu ấy là chồng của Giám đốc Tần.” Hứa Kính cố gắng nói bằng giọng điệu đứng đắn nhất.
Ngay lập tức, mặt Chu Tiêu nhăn như quả táo tàu, cảm thấy khó có thể tin nổi: “Hả?”
Hứa Kính gật đầu.
Chu Tiêu: “Hả?”
Hứa Kính lại gật đầu.
Chu Tiêu choáng. Chồng? Cái trò khỉ gì đây?
Anh nhìn về hướng hai người vừa rời đi, tự kiểm điểm xem tối nay mình có nói gì kỳ quái không.
Chu Tiêu: “Họ kết hôn khi nào?”
Hứa Kính nhẩm tính: “Mới đây thôi.”
Chu Tiêu: “Giám đốc Tần yêu đương từ bao giờ vậy? Sao mà nhanh thế?”
Hứa Kính: “Ặc.”
Nhắc tới chuyện yêu đương, Hứa Kính định phủ nhận, dù sao anh cũng biết đôi chút về quan hệ giữa Giám đốc Tần và cậu Sở. Nhưng hôm nay, nhìn thái độ của Giám đốc Tần, anh lại thấy hơi hoang mang.
Hứa Kính lắc đầu: “Không biết.”
Sở Nghĩa không hề biết vì cậu mà Tần Dĩ Hằng đã kết thúc công việc sớm hơn dự định. Hiện mới tám giờ tối, còn quá sớm để đi ngủ, thế nên vừa lái xe ra khỏi gara, Sở Nghĩa liền hỏi anh: “Chúng ta về nhà luôn ạ?”
Không ngờ Tần Dĩ Hằng lại hiểu ý cậu: “Em muốn đi chơi à?”
Hai ngày gần đây Sở Nghĩa được cưng chiều hơi quá, nên hiện giờ không khỏi cảm thấy có chút bay bay. Đó cũng là lý do khi nghe câu hỏi của Tần Dĩ Hằng, cậu liền tự động lý giải thành dù cậu muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng cậu.
Thế nên Sở Nghĩa đắn đo trong giây lát, hỏi anh: “Đi chơi bi-a đi, anh có biết chơi không?”
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không.”
Sở Nghĩa: “Vậy thôi, em chọn cái khác.”
Tần Dĩ Hằng lại nói: “Bi-a đi, tôi có thể học.”
Sở Nghĩa âm thầm “quào” một tiếng.
Ai quan tâm có phải anh đang chấp hành nghĩa vụ hôn nhân hay không chứ, Tần Dĩ Hằng cưng chiều cậu như vậy đấy!
Còn nữa, cậu có thể dạy Tần Dĩ Hằng chơi bi-a, nghe thôi đã thấy vui vẻ rồi.
“Tiểu Trần, anh có biết nên chơi bi-a ở đâu không?” Tần Dĩ Hằng hỏi.
Sở Nghĩa nghe thế liền nói chen vào: “Không cần tìm đâu, em có một người bạn mở quán bi-a, chúng ta tới chỗ cậu ấy đi.”
Tiểu Trần hỏi Sở Nghĩa: “Quán đó tên là gì?”
Sở Nghĩa đáp: “Fashion Billiards, anh đã từng nghe qua chưa?”
Tiểu Trần gật đầu: “Tôi đã đến đó chơi mấy lần rồi, thì ra ông chủ là bạn của ngài Sở.”
Sở Nghĩa nhích về trước một chút: “Đúng vậy, là bạn Đại học của tôi.”
“Quán kia rất được, là bạn tôi giới thiệu cho tôi.” Nói xong, Tiểu Trần liền hỏi Tần Dĩ Hằng: “Giám đốc Tần, có đi tới quán bi-a đó không ạ?”
Sở Nghĩa cũng đã điều chỉnh lại tư thế ngồi, vội vàng đặt tay lên cổ tay Tần Dĩ Hằng, bảo: “Đi đi anh.”
Tần Dĩ Hằng vốn còn hơi khó chịu, nhưng tay Sở Nghĩa vừa đặt lên, tâm trạng của anh lập tức trở nên tốt đẹp: “Được.”
Sở Nghĩa cười rộ lên, hai mắt cong cong lộ ra dáng vẻ nai con mà Tần Dĩ Hằng thích nhất: “Nếu anh không biết, em sẽ dạy cho anh.”
Tần Dĩ Hằng chăm chú nhìn cậu: “Ừ.”
Sở Nghĩa đương nhiên không biết Tần Dĩ Hằng đang nghĩ gì. Cậu cảm thấy đã nói đến thế rồi, nếu không đùa giỡn một chút thì thật chẳng đáng làm người.
Vì thế, cậu chẳng những không buông tay, còn nhẹ giọng bảo: “Thế anh cũng gọi một tiếng thầy Sở đi.”
Sở Nghĩa không ngờ Tần Dĩ Hằng lại gọi thật: “Thầy Sở.”
Trong lòng cảm thấy rất phấn khởi, cậu liền dựa sát vào anh hơn: “Trò Tần ngoan.”
Nhìn Sở Nghĩa dựa tới gần, yết hầu Tần Dĩ Hằng khẽ chuyển động.
Sở Nghĩa không hề biết trong đầu ông xã mình
lúc này đang là những hình ảnh không thể diễn tả bằng lời.
Quán bi-a của bạn Sở Nghĩa cách không xa lắm, khi gần tới nơi, cậu mới nhớ ra một chuyện.
Vỗ vỗ đùi Tần Dĩ Hằng, cậu hỏi: “Lát nữa em phải giới thiệu về anh thế nào, có thể nói anh là chồng của em không?”
Tần Dĩ Hằng khó hiểu: “Nếu không thì là gì?”
Sở Nghĩa cười rộ lên: “Ha ha, không phải. Em cho rằng anh định bí mật kết hôn với em ấy chứ.”
Tần Dĩ Hằng càng không hiểu: “Vì sao tôi phải kết hôn bí mật với em? Do tôi xấu xí không thể lộ mặt à?”
Sở Nghĩa vội lắc đầu: “Không phải không phải, là em không dám lộ mặt.”
Tần Dĩ Hằng: “Sao em lại không dám lộ mặt?”
Sở Nghĩa: “Ặc…” Cậu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đến nơi rồi.”
Sau khi xuống xe, Sở Nghĩa liền nghiêm túc xem lại những suy nghĩ trước đây của mình.
Sự thật là trước đó cậu cũng không nghĩ vậy, gì mà không dám lộ mặt chứ. Chẳng qua cậu cảm thấy Tần Dĩ Hằng điều hành một công ty lớn, bỗng nhiên kết hôn, đối tượng còn là người không có khả năng giúp đỡ cho anh, như thế hẳn sẽ không có lợi cho sự nghiệp của anh lắm.
Tại sao vừa rồi cậu lại quên mất nhỉ. Chẳng lẽ vì cả hai đã quá hòa hợp rồi sao.
Ban nãy Tần Dĩ Hằng đã bày tỏ không muốn đối nội một đằng đối ngoại một kiểu. Bản thân anh cũng luôn đối xử rất tốt với cậu.
Ặc.
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy mình hơi khốn nạn…
Tần Dĩ Hằng vẫn luôn thoải mái giới thiệu về cậu với mọi người mà.
Bỏ qua đi.
Chẳng có gì quan trọng hết.
Tiểu Trần vẫn không đi theo hai người vào trong, Sở Nghĩa quen đường dẫn Tần Dĩ Hằng đi vào.
Ngày trước, khi có thời gian rảnh, Sở Nghĩa thường tới đây chơi nên nhân viên đứng ở quầy bar ngay lập tức nhận ra cậu.
“Tiểu Nghĩa.” Nhân viên quầy bar lên tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Sở Nghĩa cười cười, hỏi: “Trần Kiệt có ở đây không?”
Nhân viên kia liền hô lên: “Ông chủ, Tiểu Nghĩa đến.”
Không lâu sau, Trần Kiệt mà Sở Nghĩa hỏi đã tới. Hắn vươn tay khoác vai Sở Nghĩa, còn ôm lấy cậu, có vẻ rất thân thiết.
“Gần đây bận lắm hả, chẳng thấy bóng dáng mày đâu.”
Sở Nghĩa vỗ vỗ vai rồi đẩy hắn ra: “Chẳng phải tao đã đến rồi sao.”
Trần Kiệt nghiêng người, nhướn mày nhìn Tần Dĩ Hằng đang đứng sau Sở Nghĩa: “Bạn mới à?”
Sở Nghĩa đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, nói với Trần Kiệt: “Mày giúp tao kiếm bàn tốt một chút đi.”
Trần Kiệt cười rộ lên: “Lại còn “giúp”.”
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn làm theo, còn suy đoán: “Bạn trai mày à?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Chồng tao, đăng ký kết hôn rồi.”
Trần Kiệt nghe xong liền trở nên ngả ngớn: “Mày được lắm, mới bao lâu không gặp mà đã kết hôn rồi, lại còn kiếm được một ông chồng đẹp trai thế này.”
Sở Nghĩa cứ như chính mình được khen: “Cảm ơn.”
Trần Kiệt tiến lên, vươn tay phải ra, nói với Tần Dĩ Hằng: “Chào anh, tôi là bạn của Sở Nghĩa, Trần Kiệt.”
Sở Nghĩa đang định cười trừ đẩy tay Trần Kiệt ra, không ngờ Tần Dĩ Hằng lại bắt tay với hắn. Cậu không khỏi nhướn mày, nhưng vì có Trần Kiệt ở đây nên cậu cố không lộ vẻ kinh ngạc.
“Cho bọn tao một bàn, còn mày đi làm việc của mày đi.”
Trần Kiệt gật đầu: “Đi theo tao.”
Sở Nghĩa không muốn Trần Kiệt đưa đi, cậu hỏi số bàn rồi tự dẫn đường cho Tần Dĩ Hằng.
Thấy Trần Kiệt đã đi xa, cậu tò mò không chịu được, hỏi Tần Dĩ Hằng: “Anh không bao giờ bắt tay với người khác cơ mà?”
Tần Dĩ Hằng: “Tôi không bắt tay với người khác khi nào?”
Sở Nghĩa tố cáo: “Lần đầu chúng ta gặp mặt, anh không chịu bắt tay em, lần trước cũng không bắt tay Chương Khải.”
Tần Dĩ Hằng lộ vẻ như bị bắt thóp, im lặng một chút rồi quay sang chất vấn Sở Nghĩa: “Em có thể ôm cậu ta, vì sao tôi không thể bắt tay cậu ta?”
Sở Nghĩa: “Hả? Em ôm cậu ấy khi nào?”
Dứt lời, cậu lại “ơ” một tiếng: “Đâu ra chứ, có ôm cũng là cậu ấy ôm em.”
Tần Dĩ Hằng tỉnh bơ: “Em có thể để cậu ta ôm, vì sao tôi không thể bắt tay với cậu ta.”
Sở Nghĩa:???
Cậu bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã bị Tần Dĩ Hằng dắt đi vòng vòng.
Nghe thì thấy có vẻ hai vấn đề này rất liên quan, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì…
So sánh kiểu gì vậy chứ?
Hơn nữa, vì đã chung sống với nhau một thời gian, nên Sở Nghĩa dần cảm nhận được cảm xúc của Tần Dĩ Hằng.
Ví dụ như hiện giờ, anh đang không vui.
Sở Nghĩa đột nhiên dừng bước.
Không thể nào, chẳng lẽ là do vừa rồi cậu và Trần Kiệt lôi kéo ôm ấp nhau trước mặt anh?
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy vui như nở hoa trong lòng.
Nếu đây là sự thật… vậy thì, vậy thì Tần Dĩ Hằng là đang ghen rồi
OMG.
Thật khó tin!
Tuy nhiên, Sở Nghĩa cũng chỉ dám giữ suy nghĩ đó trong đầu khoảng vài giây.
Tần Dĩ Hằng mà ghen tuông gì chứ, nghe thôi đã thấy giống chuyện cổ tích mẹ kể bé nghe rồi.
Anh thích cậu là chuyện hoang đường.
Thích đè cậu mới là sự thật.