Chương 25: Hươu Già Đâm Loạn (*)

(*) Câu này dùng để tả sự rối rắm, xao động, luống cuống trong lòng, vì nghĩa đen của nó được vận dụng trong văn phong của tác giả nên mình giữ nguyên không đổi .

“Thế giới này, không phải vẫn luôn như vậy hay sao?”

Nữ chính vừa bị thương nói xong, cô đã tung người một cái, rồi biến mất trong bóng tối.

Giữa sân, mọi người đều yên lặng, không biết qua bao lâu sau, có người xem vỗ tay đầu tiên, sau đó có các khán giả khác cũng sực tỉnh lại vỗ tay theo tiếng Vỗ tay thưa thớt dần nhiều lên, nhiệt liệt như sấm rền.

Vân Thư và tất cả các diễn viên trong đoàn cùng ra sân chào bế mạc, trên mặt cô không phân rõ được đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt.

Nhưng lúc này, như có thần giao cách cảm, Vân Thư đưa mắt nhìn về phía nào đó trong khán phòng, bắt gặp chính xác ánh mắt của Phó Nhiên.

Cô nở nụ cười ngọt ngào, kể cả khi lớp trang điểm trên mặt khiến cô già đi trông thấy, vẻ đẹp của cô vẫn không thể che giấu được.

Phó Nhiên sửng sốt, anh đưa tay sờ ngực mình.

---- Trong lòng anh, con hươu già kia đang cụng đầu đâm lung tung hết lên, lỡ đâm hư luôn thì làm sao bây giờ.

Trong phòng hóa trang, Vân Thư đang tẩy trang và thay quần áo, Phương Linh gõ cửa phòng, nói: “Thư nhi, lát nữa cùng đi tiệc ăn mừng nha."

Vân Thư gật đầu đồng ý, bảo Phương Linh chờ cô một lát, thay quần áo xong cô nhớ tới việc gì đó, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

“Thư Thư.”

“Em đây."

Vân Thư hoảng hốt nhớ lại, hình như lâu rồi cô không có thời gian riêng tư với Phó Nhiên.



Mối quan hệ thân thiết khó khăn lắm hai người mới tạo thành, lại bị cô làm thành xa lạ rồi.

Trong lòng Vân Thư rất áy náy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, Vân Thư bừng tỉnh, cô nghe thấy giọng nói của Phó Nhiên truyền đến: “Thư Thư, sao em nghe máy mà không nói gì? Em gặp phiền toái gì à? Có cần anh đến chỗ em bây giờ không?”

Không biết tại sao, nghe thấy tiếng nói hơi lo lắng của người đàn ông, chút mất tự nhiên trong lòng cô đã biến mất, giọng cô vô thức ngọt hơn vài phần, cô đáp: “Em không sao, em gọi để báo cho anh là tối nay em sẽ về muộn một chút.”

Phó Nhiên đã hiểu, anh đáp: “Tiệc rượu à?"

“Khi bữa tiệc kết thúc, có cần anh tới đón em không?”

“Hửm?” Vân Thư nhìn đồng hồ, bây giờ đã 8 giờ rồi, ít nhất 11 giờ bữa tiệc mới kết thúc, thật sự lúc đó hơi muộn rồi, cô nói: “Không cần đâu, em có thể đi nhờ xe người khác về.

Phó Nhiên ngừng một lát, rồi nói: “Nhưng, anh không yên tâm. Giao em cho người lạ, anh không yên tâm, anh sẽ đến đón em, được không?”

Câu cuối cùng, vô cùng dịu dàng và lưu luyến.

Vân Thư đưa tay ấn ngực mình xuống, một hồi lâu sau mới tìm giọng nói của mình về được: “Được, được rồi.”

Phó Nhiên cười khẽ một tiếng: “Ừ, lát nữa gửi địa chỉ cho anh.”

“Ừm, được.”

“Vân Thư, lát nữa..."

Phương Linh thò đầu vào, sau đó chưa dứt lời đã im lặng nhìn Vân Thư.



Vân Thư nghi ngờ nhìn cô ấy: “Sao vậy?"

Phương Linh chậm rãi vào, sao đó đóng cửa lại, nói: “Câu này nên là tớ hỏi cậu mới đúng. Cậu sao vậy? Mặt đỏ tại hồng, khuôn mặt đẫm xuân tình.”

“Tớ không có!"

"Gương ở bên trái, cậu tự soi đi.”.

Vân Thư hậm hực quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cô gái quyến rũ mặt đỏ tại hồng, mặt mày xuân sắc, còn thẹn thùng đưa tay che má.

Vân Thư: "..."

----A?!!!

Phương Linh nói tiếp: "Thấy chưa, tớ nói đúng mà. Nên là, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Vân Thư càng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Vừa gọi điện cho một người.”

Phương Linh trông giống như , tớ biết mà nói: “Hóa ra là nói chuyện với người đàn ông của cậu à."

“Có nói gì đâu? Không phải người đàn ông của tớ đâu?”

“Vậy sao cậu đỏ mặt? Thẹn thùng cái gì? Coi như bây giờ không phải người đàn ông của cậu, nhìn vẻ mặt này chắc sẽ là người đàn ông của cậu nhanh thôi."

“Cậu nói bậy cái gì đó?!”

----Quả thật Phương Linh không nói bậy, một thời gian ngắn nữa Phó Nhiên thật sự trở thành người đàn ông của Vân Thư.