Thẩm Dương Dũ chắp tay: “Khuyển tử tuổi nhỏ làm bậy, trước đó mạo phạm nhiều rồi, vẫn mong Vương gia đừng tính toán với một đứa trẻ.”
Tĩnh vương cười một tiếng không rõ ý: “Đứa trẻ mười bảy tuổi, gia phong của Thẩm đại nhân thật cao cả.”
Thẩm Dương Dũ: “…”
Nhà bách tính bình thường, đứa con mười bảy tuổi đã có thể tự lập không liên quan đến mình rồi.
Sao Thẩm Dương Dũ không nghe ra Tĩnh vương đang trào phúng mình.
Nhưng chuyện này thật sự là Thẩm Mộc Ngư có lỗi trước, ông ấy không quản nhi tử mình cho tốt, bị trào phúng cũng đáng đời.
Thẩm Dương Dũ cười cười, thở dài trong lòng, Tĩnh vương điện hạ này không dễ lừa.
Sao ông ấy lại sinh ra cái thứ khốn khϊếp như vậy!
“Là hạ quản quản giáo không nghiêm.” Thẩm Dương Dũ cúi người là ra thế tay “mời”, tự giác lùi ra sau nửa bước: “Nó đã bị ta cấm túc úp mặt vào tường rồi, Vương gia cứ yên tâm, nếu nó lại đến làm phiền Vương gia, nhất định ta sẽ đánh gãy chân nó!”
Tĩnh vương cười, giọng trầm đầy từ tính, giống như giọng phát ra từ l*иg ngực vậy: “Vậy sao?”
Thẩm Dương Dũ khựng lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sau đó, ông ấy nghe thấy giọng thiếu niên vang lên lanh lảnh: “Cẩn thận!”
Thẩm Dương Dũ nhìn thấy Thẩm Mộc Ngư vốn đang chịu phạt ở từ đường đã thay hoa phục cẩm y màu trắng trăng non, ăn mặc đẹp đẽ, vuốt tay áo lao đến chỗ hai người họ.
Đầu óc Thẩm Dương Dũ lại kêu lên vo ve.
Thẩm Mộc Ngư dùng sóng điện não truyền tín hiệu cho Bạch xà trong đầu, chỉ thấy lúc cậu lao qua, một con rắn cỡ hai ngón tay nửa trắng nửa đen đã lén bò lên cây, há cái miệng đỏ lòm nhắm đến cổ Tĩnh vương.
Nhưng không đợi Thẩm Mộc Ngư xông đến trước mặt Tĩnh vương làm anh hùng cứu mỹ nhân bắt rắn kia về quy án, sắc mặt nam nhân rét lạnh, vươn tay bóp chỗ bảy tấc của rắn.
Động tác nhanh đến mức chỉ lóe lên tàn ảnh của tay áo tím.
Thẩm Mộc Ngư phanh gấp: “!!!” Aaaaaaaaa!
Bạch Đồ thẳng đơ thân rắn: “!!!” Aaaaaaaa!
Tim Thẩm Dương Dũ lên tới cổ họng, suýt thì nhảy ra ngoài.
Tuy trông rắn này không phải rắn độc, nhưng Tĩnh vương bị rắn cắn ở Thẩm phủ, e rằng địa vị của ông ấy sẽ không giữ.
Sao có rắn nước trong Thẩm phủ!
“Người đâu!” Thẩm Dương Dũ vội lên tiếng, muốn bảo hạ nhân đưa cái con rắn to gan này đi chịu cực hình, Thẩm Mộc Ngư nhận được tín hiệu cầu cứu của Tiểu Bạch, cất cao giọng hơn: “Để con!”
Thẩm Mộc Ngư không dám nhìn sắc mặt phụ thân cậu, căng da đầu lộ ra nụ cười, nhích gần Tĩnh vương từng chút một.
Tĩnh vương làm mặt lạnh, ném con rắn cứng đờ giả chết trong tay, nhếch môi, giọng lạnh lùng: “Gia phong của Trung thư lệnh thật sự khiến bổn vương mở rộng tầm mắt.”
Thẩm Dương Dũ: “…”
Không phải y không biết tình!
Thẩm Dương Dũ oán giận nhìn đại hiếu tử của mình, Thẩm Mộc Ngư như có gai đâm vào lưng.
Tốc độ phản ứng của rắn gấp năm lần con người.
Thẩm Mộc Ngư như học sinh tiểu học ăn vụn bị bắt, đứng thẳng xoắn ngón tay.
Trong đầu vang lên tiếng kêu của Bạch Đồ “Ta sắp bị y bóp chết rồi”, cậu chột dạ mím môi, nặn ra nụ cười: “Vương gia thân tư hơn người, hành động nhanh nhạy, thật giỏi, còn lại cứ giao cho ta.”
Nó rồi thò tay về phía đuôi rắn.
Không nhúc nhích.
Bạch Đồ gào lên trong đầu cậu: “Đau đau đau! Ta không muốn giúp cậu nữa!”
Tĩnh vương cười giễu: “Giao cho ngươi lại thả rắn tấn công bổn vương lần nữa à?”
Thẩm Mộc Ngư: “Nhìn thấu không nói, vẫn là bạn tốt.”
Tĩnh vương: “Ừm, bạn tốt tấn công lén bổn vương.”
Thẩm Mộc Ngư: “…”
Còn có thể đùa vui được không!
Nhϊếp chính vương nguyên tác có độc miệng vậy sao?
Thẩm Mộc Ngư ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài đen láy sâu thẳm, cuối theo sát khí không che giấu tốt.
Có lẽ y vốn không muốn che giấu cũng không cần che giấu.
Da đầu Thẩm Mộc Ngư tê rần, cuối cùng cũng hiểu sâu sắc rõ ràng về Nhϊếp chính vương trên vạn người này.