Phụ thân của cậu cũng là một người không nghe lọt lời của người khác, xấu xa cực kỳ.
Mi tâm của tiểu hoàng đế cuối cùng cũng giãn ra: "Trẫm biết hoàng thúc đều là vì tốt cho trẫm.”
“Ừm, ừm, ừm, bệ hạ chính là minh quân! Thân thiết với hiền thần, cách xa tiểu nhân!”
Ngày mai người nhất định phải đến trước mặt Tĩnh Vương khen ta mấy câu đó!
Chỉ là Lăng Chi Hằng lại ủ rũ nắm tay mình: "Nhưng trẫm thật sự rất vô dụng, hoàng thúc sáu tuổi đã có thể lĩnh binh đánh giặc, nhưng trẫm lại sợ ma không dám ngủ một mình, khiến hoàng thúc thất vọng.”
Thẩm Mộc Ngư nghe vậy thì vui vẻ, một đứa nhỏ làm hoàng đế trông không có gì khác với đứa nhỏ bình thường nhỉ.
Cậu nghĩ đến em gái của mình, sau khi lên tiểu học, có một khoảng thời gian xem phim cương thi sợ đến mức buổi tối không dám ngủ một mình, nhất định phải chen chúc trên một cái giường với cậu, ngay cả đi WC cũng phải có người đi cùng.
Thẩm Mộc Ngư an ủi: "Thật ra thì ma không có gì đáng sợ, bệ hạ ngẫm lại xem, hồn ma mà mình nhìn thấy vào buổi tối có thể chính là người thân mà người khác nhớ nhung nhưng không thể gặp lại, nếu như ma kia là người thân mà bệ hạ yêu quý thì bệ hạ còn có thể sợ nữa hay sao?"
Lăng Chi Hằng sửng sốt, sau đó lắc đầu.
"Hơn nữa…" Thẩm Mộc Ngư gian xảo cười cười: "Nếu thế giới này thật sự có ma, vậy nếu như nó sẽ hù chết bệ hạ, bệ hạ biến thành ma rồi, nó nhìn thấy bệ hạ không phải sẽ cảm thấy rất xấu hổ ư?"
Lăng Chi Hằng bất ngờ mở to hai mắt, cậu ta chưa từng nghĩ tới mọi chuyện còn có thể sẽ xảy ra như vậy!
“Phụt!" Tiểu hoàng đế tưởng tượng hình ảnh như vậy một chút, buồn cười bật cười ra tiếng.
Nếu con ma kia là dân chúng Đại Chu của cậu ta, nói không chừng còn phải xin lỗi cầu xin cậu ta tha thứ nữa kìa.
Nếu quả thật là như vậy, hình như ma cũng không đáng sợ cho lắm!
Cục bông nhỏ rốt cục nín khóc mỉm cười, Thẩm Mộc Ngư đi theo lộ ra nụ cười vui mừng như một lão phụ thân hiền lành, không nhịn được mà xoa xoa đầu rồng nho nhỏ của Lăng Chi Hằng: "Đúng không, đúng không!"
Lăng Chi Hằng gật đầu nói: "Ừ, trẫm không sợ!”
“Bệ hạ thật là giỏi!" Thẩm Mộc Ngư khen ngợi cậu ta, hơn nữa còn điên cuồng ám chỉ: "Đúng rồi, ta tên là Thẩm Mộc Ngư.”
Nhất định phải khen ta trước mặt Tĩnh Vương đó!
Lăng Chi Hằng ngây thơ nói: "Ngươi muốn làm quan sao?”
“Đương nhiên là không phải!”
Thẩm Mộc Ngư biết bản thân mình có mấy cân mấy lạng, cậu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ làm nhân viên nhà nước, bởi vì cậu vốn không chống cự được hối lộ của người khác: "Bệ hạ có thể nói một chút lời hay về thảo dân ở trước mặt Vương gia được hay không."
Đây là lần đầu tiên Lăng Chi Hằng gặp một người không muốn mình ban thưởng hay phong chức, càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ cậu muốn làm thê tử của hoàng thúc nhà mình hơn: "Trẫm nhất định sẽ làm!"
Ngoài cửa, Tĩnh Vương ngạc nhiên nghe tiểu hoàng đế bình tĩnh lại, ánh mắt thâm sâu giật giật.
Cái giá áo túi cơm của Thẩm gia này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Nam nhân xoay người rời đi, bóng người dài nhỏ dần biến mất trong đêm tối.
“Ký chủ, Tĩnh Vương muốn ra ngoài.”
Ngày hôm sau, không có hạ nhân đến gọi Thẩm Mộc Ngư dùng bữa sáng, cậu thoải mái ngủ một giấc thẳng đến trời sáng.
Bạch Đồ đi dạo trở về, đυ.ng phải Tĩnh vương với tiểu hoàng đế đang thay thường phục, vội vàng quay về mật báo cho Thẩm Mộc Ngư.
“Tiểu Bạch, ngủ thêm chút nữa đi." Thẩm Mộc Ngư gạt đuôi rắn đang quét lung tung trên mặt mình ra, đập vào miệng hai cái, sau đó cảm thấy không đúng.
Cậu khó khăn mở mí mắt lên, thấy được trong phòng sáng sủa, tia nắng ban mai chiếu vào trong ô cửa sổ, chia ánh mặt trời ấm áp thành mấy phần đều nhau.
Trời đã sáng rồi.
Bạch Đồ vừa móc y phục lại vừa nói: "Tĩnh vương và hoàng đế đã cơm nước xong, chuẩn bị ra khỏi phủ, rốt cuộc cậu có đi hay không?”