Lăng Chi Hằng che cái mông của mình, không cần Lăng Nghiên Hành dạy bảo nữa, bước ba bước rồi quay đầu lại đi theo người hầu nghỉ ngơi.
Thẩm Mộc Ngư tiêu thực xong, không hề ngoài ý muốn, lại bị quản gia quan sát, chỉ cho phép trở về phòng mình.
Chỉ là hôm nay khi đi ngang qua một đình viện, trong sân đèn đuốc sáng trưng vốn không có người ở có thể nghe thấy tiếng của chó con giống như đang nức nở truyền đến.
Thẩm Mộc Ngư có lòng dạ bao la kề vai sát cánh với quản gia, âm cuối của thiếu niên nhẹ nhàng cất lên: "Lưu bá, vương phủ nuôi chó từ lúc nào thế?"
Lưu bá ngạc nhiên che miệng cậu lại: "Nói bậy bạ gì thế! Đây là bệ hạ!”
Thẩm Mộc Ngư tò mò: "Bệ hạ còn dẫn theo chó tới nữa sao?"
Lưu bá: "Người khóc chính là bệ hạ! Tổ tông của ta ơi, người có thể câm miệng đi được hay không!”
Nếu bị người khác nghe thấy mấy lời này, cả một đời anh danh của Thẩm đại nhân lẫn Thẩm gia có thể sẽ bởi vì tiểu tổ tông này mà không còn!
Mấy năm nay Thẩm đại nhân quả thật sống không dễ dàng vì gặp phải một tổ tông sống như vậy.
Lưu bá lau mồ hôi, Thẩm Mộc Ngư đã bước nhanh vào viện, không có thị vệ và hạ nhân canh gác, cậu trực tiếp đi tới phòng ngủ chính có đèn đuốc cực kỳ sáng.
Lăng Chi Hằng nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen đang đứng, tiếng khóc cũng bị dọa cho biến mất, thân hình nho nhỏ cuộn tròn thành một cục.
“Bệ hạ, người gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?" Thẩm Mộc Ngư châm chước mở miệng.
Trong nháy mắt, cánh cửa lập tức mở ra, một đứa nhỏ màu vàng óng ánh đi chân trần đứng ở cửa, khuôn mặt đỏ bừng giống như quả đào chín, bóp một cái thì chảy ra toàn là nước mắt.
Lưu bá đuổi theo: "Bệ hạ thứ tội, lão nô sẽ dẫn hắn đi ngay!”
Lăng Chi Hằng cố gắng nghiêm mặt: "Trẫm sẽ ngủ một mình, hiện tại trẫm muốn trò chuyện cùng với hắn, ngươi, ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Lưu bá chỉ có thể đáp: "Vâng.”
Lăng Chi Hằng ra hiệu cho Thẩm Mộc Ngư đi vào.
Thẩm Mộc Ngư ngạc nhiên mở to mắt, vốn chỉ muốn thử xem có thể lấy lòng hoàng đế để tiện cho cậu tìm hiểu sở thích của Tĩnh Vương hay không, không nghĩ tới chuyện này lại có thể trót lọt được như vậy!
Thẩm Mộc Ngư kích động xoa tay, nhón chân chui vào.
Cậu còn không quên việc nhìn thấy hoàng đế thì phải quỳ xuống, sau khi vào phòng định vén vạt áo dập đầu trước, Lăng Chi Hằng ủ rũ lau mũi: "Trẫm thật sự là một hoàng đế vô dụng.”
Thẩm Mộc Ngư: "?”
Còn chưa tới mười hai giờ mà sao một đứa nhỏ như người lại bước vào thời điểm tiêu cực rồi?
Làm hoàng đế cũng có chuyện buồn phiền nữa sao? Ta cũng muốn có cảm giác buồn phiền như vậy đó.
Cậu có nên quỳ hay không ta?
Thẩm Mộc Ngư ngẩn người, lập tức thu hồi đại lễ, bước tới vị trí đối diện Lăng Chi Hằng rồi ngồi xuống: "Làm gì có, bệ hạ rõ ràng rất giỏi cơ mà.”
“Thật vậy sao?" Tiểu hoàng đế hoang mang ngẩng đầu: "Ví dụ như?”
Thẩm Mộc Ngư: "... Ừm.”
Cậu chính là một công tử bột, làm sao có thể hiểu những chuyện này, đạo diễn không có dạy mấy cái này.
Trong nguyên tác chỉ nói cuối cùng Tĩnh Vương lên làm hoàng đế, hoàng đế bù nhìn đó đối với cậu chỉ là một nét bút, nếu không thì cậu cũng không đến mức vừa rồi hoàng đế ở ngay trước mắt mà còn tưởng rằng là con riêng của Tĩnh Vương.
Thẩm Mộc Ngư kiên trì nói: "Ví dụ như bệ hạ chịu lắng nghe lời khuyên của người khác.”
“Chuyện này cũng được tính sao?”
“Đương nhiên rồi!” Thẩm Mộc Ngư là người chỉ cần mở một lỗ hổng thì cậu cũng có thể đào được thành một cái hồ to, cực kỳ nịnh nọt nói: "Bệ hạ, người nghĩ xem, nếu hôn quân gặp phải ý kiến trái ngược với ý mình, nói không chừng còn muốn chém đầu người ta, nhưng bệ hạ không chỉ không chém đầu người ta, mọi chuyện còn nghe theo lời của Tĩnh Vương gia, hiện tại thiên hạ biển yên sóng lặng chính là bởi vì bệ hạ người không chỉ không có bệnh nghi ngờ mà còn chịu nghe lời khuyên nhủ, biết Tĩnh Vương gia chắc chắn sẽ không hại người, có đúng hay không.”