Không hổ là Nhϊếp chính vương một tay che trời, trong lòng Thẩm Mộc Ngư oán thầm một tiếng, càng bội phục Thẩm phụ của nguyên chủ, ai cho ông ấy lòng dũng cảm dám cấu kết với đứa nhỏ răng còn chưa mọc đủ này đi ám sát Tĩnh Vương vậy, Lương Tịnh Như sao?
Chờ Tĩnh Vương vào phòng ăn rồi, trù nương bắt đầu bưng thức ăn nóng hổi lên, chủng loại và số lượng đồ ăn nhiều gấp đôi so với hôm qua.
Tiểu hoàng đế ngồi ở bên tay trái của Tĩnh Vương, Thẩm Mộc Ngư ngồi ở bên tay phải của Tĩnh Vương, hai người đều cực kỳ ngoan ngoãn chờ trù nương mang thức ăn lên, ăn ý nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi ở giữa, chờ y cầm lấy đũa thì mới bắt đầu động tác trên tay mình.
Lăng Chi Hằng muốn ăn xôi gạo nếp củ sen trước mặt, Lăng Nghiên Hành liếc mắt một cái: "Bệ hạ muốn làm hoàng đế có răng sâu đầu tiên của Đại Chu hay sao?"
“Trẫm không muốn!" Lăng Chi Hằng ỉu xìu.
Hoàng thúc rất xấu xa, biết rõ cậu ta có một cái răng sâu, vậy mà còn muốn đặt những thứ đồ ngọt này ở trước mặt để hấp dẫn cậu ta!
Thẩm Mộc Ngư thừa dịp thúc cháu nhà bọn họ đang so chiêu, lén lút gắp miếng sườn trước mặt, ai biết sau lưng Lăng Nghiên Hành cũng có mắt, đầy hàm ý nói: "Ăn của mình đi.”
Thẩm Mộc Ngư: "...”
Quỷ hẹp hòi, đại gian thần, còn thù dai!
Cảm xúc của tất cả mọi người trên cái bàn lớn này đều vì ngươi mà ra hết!
Thẩm Mộc Ngư bĩu môi.
Lăng Chi Hằng mím môi.
Một lớn một nhỏ ỉu xìu ngồi đối diện, đáng thương thê thảm, chỉ có thể gắp mấy cọng rau xanh để ăn.
Thẩm Mộc Ngư thấy hoàng đế cũng phải cúi đầu trước mặt Tĩnh Vương, tâm lý không cân bằng lại cảm thấy có hơi hơn người một cách kỳ lạ, như vậy xem ra thì cậu cũng đã được đối xử giống như cháu trai của Tĩnh Vương rồi.
Dùng bữa xong, Thẩm Mộc Ngư bị quản gia xách đi rèn luyện sức khỏe, Lăng Chi Hằng muốn ngủ cùng Lăng Nghiên Hành nhưng lại bị y vô tình từ chối.
“Bệ hạ đã là người lớn rồi.”
Lăng Chi Hằng xoay đầu, lấy lòng nói: "Ở trước mặt hoàng thúc, trẫm vẫn luôn là cháu trai nhỏ của hoàng thúc.”
“Quả thật là nhỏ, lá gan cũng nhỏ, tám tuổi còn phải ôm thái giám mới có thể đi ngủ." Lăng Nghiên Hành hừ cười một tiếng, nhớ tới ghi chép hàng ngày vừa được trình lên, trong lòng cảm thấy bực mình.
Năm đó tiên đế băng hà đột ngột, y bận rộn triều chính, không còn hơi sức đâu để đi theo sau chăm sóc đứa nhỏ, đám hoạn quan trong cung kia không dạy cho cậu ta uy nghiêm nên có của một hoàng đế, lại còn dụ dỗ bệ hạ chơi đùa với mình, bỏ bê suốt hai năm, còn sắp xếp một chút thảm án trong cung, nuôi cậu ta hết ăn lại nằm thì không nói, lại còn trở nên vô cùng nhát gan.
Nếu không phải thay đổi người ghi chép sinh hoạt ban đầu do bị mua chuộc thì y thậm chí còn không biết đến bây giờ Lăng Chi Hằng còn không dám ngủ một mình vào ban đêm.
Đường đường là thiên tử mà lại sợ ma!
Sắc mặt Lăng Chi Hằng trở nên trắng bệch, hoảng hốt nắm chặt tay.
Lăng Nghiên Hành không chút nể tình mà trào phúng: "Thần sáu tuổi đã có thể lĩnh binh đánh trận.”
Lăng Chi Hằng mím chặt môi.
Lăng Nghiên Hành cúi đầu nhìn cậu ta: "Tiên đế tám tuổi đã có thể viết ra sách luận để cai trị thiên hạ.”
Lăng Chi Hằng cúi đầu thấp hơn, mắt đỏ như thỏ.
Nhưng Lăng Nghiên Hành sẽ không nói ra những lời như "Bệ hạ, người là hoàng đế kém cỏi nhất mà thần từng gặp", cũng sẽ không tỏ ra thất vọng, lại càng không nói người như vậy sẽ phụ sự khổ tâm của tiên đế, sẽ phụ sự bồi dưỡng của y, điều này sẽ chỉ tạo cho tiểu hoàng đế tăng thêm áp lực.
"Tối nay bệ hạ không chỉ phải ngủ một mình mà thần còn có thể điều hết người trong viện đi, nếu như thần còn phát hiện bệ hạ lại để cho người không đứng đắn nào leo lên long sàng..." Lăng Nghiên Hành cười một tiếng: "Thần sẽ để cho bệ hạ cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của phụ thân như núi."