Bạch Đồ: "...”
Má, suy nghĩ nhiều về chuyện cả Thẩm gia bị chém đầu nên thiếu chút nữa đã quên mất Thẩm phụ là Trung thư lệnh, vị trí ngang bằng với chức Tể tướng.Thẩm Mộc Ngư cảm giác trên người mình đã trở nên thoải mái không ít, có thể thấy được thuốc mà đại phu này kê quả thật có chút hiệu quả, cậu vội vàng xoay người ngồi dậy mang giày vào, đưa tay để Bạch Đồ bò lên cánh tay mình rồi đi theo Tĩnh Vương.
Thẩm Mộc Ngư đuổi theo ống tay áo màu đen của Tĩnh Vương, vào thời khắc cuối cùng cũng đã bước tới bàn.
Trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ, cái bàn dài đến mức mười mấy người cũng có thể ngồi được, Thẩm Mộc Ngư vốn muốn có quan hệ tốt với Tĩnh vương, cái mông dịch một cái đã ngồi vào bên tay phải của nam nhân.
Người xưa có quan niệm bên trái quan trọng nhất, cậu hiểu mà!
Trù nương bắt đầu nối đuôi nhau mà vào để mang thức ăn lên, mặc dù chỉ có một người là Lăng Nghiên Hành dùng bữa nhưng các nàng cũng không dám qua loa chút nào, chay mặn đều có, mỗi một món ăn làm ra đều được trang trí xinh đẹp, sắc hương vị đều đầy đủ.
Mãi cho đến khi bày đủ chín món lên bàn, những trù nương mang thức ăn lên này mới lui ra, quản gia lại bưng một chén cháo cùng với một đĩa rau xanh đã được luộc lên đặt tới trước mặt Thẩm Mộc Ngư, lấy mất thịt gà kho tương mà cậu vừa gắp xong.
Thẩm Mộc Ngư: "?”
Thẩm Mộc Ngư lên án nhìn về phía Tĩnh Vương đang ngồi đối diện với cửa lớn.
Quản gia mặt không đổi sắc: "Đại phu nói công tử ăn uống quá độ nhưng tỳ vị suy yếu, mấy ngày nay chỉ có thể ăn chút đồ chay thanh đạm.”
Thẩm Mộc Ngư trợn tròn mắt: "!!!”
Ăn cơm không ăn thịt, mất đi một nửa hứng thú!
Cậu nghi ngờ Tĩnh Vương đang dùng việc công để báo thù riêng!
Quản gia bổ sung một câu: "Nhưng mà công tử yên tâm, trù nương của vương phủ có tay nghề tốt hơn so với bên ngoài, đồ chay cũng sẽ được thay đổi đa dạng, ngày mai là củ cải, mùa đông ăn củ cải còn ngon hơn so với nhân sâm, dù sao cũng sắp vào đông rồi.”
Lấy một chút rau nhúng vào nước nóng còn cần phải có tay nghề gì nữa à!
Ngày mai còn có thể biến củ cải thành mùi vị của thịt cho cậu nữa hay sao!
Thẩm Mộc Ngư không biết nên nói gì, nghẹn ra một câu: "Hiện tại mới là tháng tám.”
Quản gia: "Đúng vậy, còn bốn tháng nữa là tới mùa đông rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Món cá không tệ, Lưu bá, ngày mai lại làm tiếp đi." Lăng Nghiên Hành gắp một đũa cá trích chua ngọt đặt trước mặt Thẩm Mộc Ngư, phía trên được phủ một lớp ớt đỏ tươi làm cho thịt cá trắng noãn kia cực kỳ hấp dẫn.
Hiện tại Thẩm Mộc Ngư có thể chắc chắn, y đúng là đang cố ý.
Đồ keo kiệt!
Làm thế quái nào mà một tên keo kiệt lại trở thành Nhϊếp chính vương được vậy!
Hiện tại có thể miễn cưỡng cảm thấy hơi đồng cảm với Thẩm phụ, có đồng liêu là người có thù tất báo như vậy, thật sự rất khó để không xảy ra chuyện.
Thẩm Mộc Ngư tức giận chọc một chiếc đũa vào trong cháo hoa, nhưng mà đôi đũa kia lại bị quản gia Lưu bá đoạt lấy trước một bước rồi nhét cho cậu một cái muỗng sứ sạch sẽ.
Lưu bá nói: "Đôi đũa này của tiểu công tử đã bị dính thức ăn mặn, để lão nô đổi cho người đôi sạch khác.”
Thẩm Mộc Ngư không thể tin nhìn chằm chằm vào ông ấy, thật sự muốn làm đến nước này sao đại ca?
Bạch xà trong ống tay áo dùng đuôi nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Thẩm Mộc Ngư, Thẩm Mộc Ngư từ trong sự ngạc nhiên tỉnh táo lại, kìm nén bưng chén cháo trắng nhạt nhẽo kia lên ăn, Lăng Nghiên Hành không cho phép cậu ăn bất kỳ thứ gì ngoại trừ mớ rau xanh nóng hổi này, cậu chỉ có thể lén lút gắp một cọng rau xanh đưa cho bạch xà trong tay áo.
Bạch Đồ há to miệng chờ được đút, sau đó: "Phì!”
Lá rau dính trên cổ tay có hơi dính dính.
Thẩm Mộc Ngư: "...”
Bạch Đồ ở trong đầu cậu nói: "Chó cũng không thèm ăn.”