Thẩm Mộc Ngư giãy dụa hét lên hai tiếng, sau đó cả người chìm xuống, mặt nước chỉ còn lại một vòng gợn sóng.
Quản gia vẫn âm thầm đi theo cách đó không xa tối sầm hai mắt, cao giọng run rẩy nói: “Cứu người! Mau tới cứu người!”
Hậu hoa viên loạn thành một nồi cháo, Thẩm Mộc Ngư được vớt lên vẫn hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Nếu nhi tử của Trung Thư Lệnh chết ở Tĩnh Vương phủ, chỉ sợ chuyện này không xong, quản gia lưỡng lự, chỉ có thể đi tìm Tĩnh Vương.
Lăng Nghiên Hành ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, trên tay cầm một quyển công văn, cửa sổ mở ra một khe hở, một tia ánh mặt trời chiếu trên sàn nhà, khiến con mãng xà thêu trên vạt áo y sinh động như thật.
Quản gia quỳ trên mặt đất, sợ tới mức khàn giọng: “Vương, Vương gia, tiểu công tử rơi xuống nước.”
Lăng Nghiên Hành “Xùy” một tiếng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hắn giả vờ đấy.”
Quản gia: “?”
Đầu gối quản gia đi được hai bước, nhìn thấy cảnh tượng đối diện qua khe cửa sổ chính là nơi tiểu công tử Thẩm gia rơi xuống nước.
Chẳng lẽ Vương gia vẫn luôn nhìn chằm chằm?
Quản gia vâng dạ đáp một tiếng, do do dự dự đứng dậy, bảo hạ nhân thay y phục khô ráo cho Thẩm Mộc Ngư rồi ai làm việc nấy.
Lăng Nghiên Hành thu hồi tầm mắt, khép cửa sổ lại, đứng dậy ngồi trở lại bàn án đề bút, khuôn mặt tuấn mỹ hòa vào trong bóng tối, thở dài một tiếng, đôi môi bạc tình hơi nhếch lên.
Qua nửa canh giờ, quản gia lại khóc sướt mướt tới: “Vương gia! Tiểu công tử ngừng thở rồi!”
Răng rắc!
Theo tiếng động chiếc bút trong tay Lăng Nghiên Hành bị bẻ thành hai đoạn: “Dẫn đường!”
Lăng Nghiên Hành đi nhanh vào trong phòng, chỉ thấy thiếu niên yên lặng nằm trên giường, trên người đắp hai chiếc chăn thật dày, không nhìn thấy bất kỳ sự phập phồng nào.
Y khó tin nhíu mày, trái tim đập lỡ một nhịp, thả chậm bước chân đi qua, đi tới đầu giường, mắt phượng nheo lại.
Khuôn mặt của thiếu niên hồng hào lạ thường, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên, nhắm chặt mí mắt tròng mắt lăn một chút, trông có hơi quỷ dị.
Quản gia vừa muốn nói chuyện, Lăng Nghiên Hành cho ông ấy một ánh mắt câm miệng.
Thẩm Mộc Ngư nghe thấy trong phòng còn có tiếng hít thở, tiếp tục nín thở, vì vậy mặt càng đỏ hơn.
Lăng Nghiên Hành từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cậu, cố ý phát ra một ít động tĩnh rất nhỏ.
Đệt, cậu không nhịn được nữa.
Thẩm Mộc Ngư: “Hộc…”
Ai, y ghét cậu vậy sao, cậu đã “Chết” còn ở chỗ này ăn vạ sột soạt quấy rầy vong linh của cậu!
Thiếu niên mở một đôi mắt ướŧ áŧ phiếm hồng, một khuôn mặt hết sức anh tuấn xông vào tầm mắt.
Đuôi mắt nam nhân nhướng lên, tư thế nhìn từ trên cao xuống khiến nam nhân càng lộ vẻ bễ nghễ, cốt cách ưu mỹ không tỳ vết, nam nhân đứng ngược bóng, chiếc bóng phía sau càng phác họa rõ nét đường xương hàm dưới của y.
Hôm nay Lăng Nghiễn Hành mặc một bộ hắc bào, cảm giác sắc bén trên người càng rõ ràng, vạt áo đối diện giao nhau che khuất nửa hầu kết, trông vừa cấm dục lại lạnh lùng.
Trong lòng Thẩm Mộc Ngư run lên, chẳng biết tại sao từ trong ánh mắt Tĩnh Vương cậu đọc được vài phần sát khí muốn gϊếŧ chết cậu.
Chẳng lẽ y cho rằng cậu chết thật nên đang lo lắng cho cậu?
Trong đầu Thẩm Mộc Ngư hiện lên một suy nghĩ, ngẩn người, chẳng lẽ quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến mức này rồi ư?
Đỉnh đầu vang lên một tiếng cười lạnh, cả người Thẩm Mộc Ngư chấn động, bản năng sống sót khiến cậu buột miệng thốt lên: “Hình như vừa rồi ta đã thấy Hắc Bạch Vô Thường.”
“Nhưng mà thấy huynh đến rồi, lại được sống đến giờ.” Thẩm Mộc Ngư chớp chớp mắt với y, ngại ngùng nói: “Huynh quả nhiên là thuốc tiên của ta, nhìn thấy huynh ta sẽ vui vẻ, ta không dám tin sau khi ở bên huynh ta lại biến thành người hoạt bát hướng ngoại cởi mở rộng rãi.”
Nói xong, nằm bóp ở ngực một cái, giơ hình trái tim lên trước mặt Lăng Nghiên Hành, wink một cái với y.