Trước có đàn anh năm ba dựa vào điểm cao 227 đưa đàn em vào đại học, sau có sinh viên năm hai Thẩm Mộc Ngư dựa vào lời yêu thương đưa Thẩm gia lên đoạn đầu đài.
Cảm thấy tốc độ đưa cả nhà bị chém của phụ thân chưa đủ nhanh, ký chủ của nó xuyên đến đẩy nhanh tốc độ.
Thẩm Mộc Ngư: “Đúng rồi.”
Đơn giản nhanh chóng, còn có thể bày tỏ thẳng mong mỏi muốn hòa hảo của ta.
Bạch Đồ tức đến mức đứng thẳng nửa người trên: “Lời yêu thương! Đừng nói y có bị cậu bám đến mức cho cậu một quyền không, cậu không sợ y nghĩ cậu thích y sao?”
Đến lúc đó huynh đệ tốt thành tình cảm huynh đệ xã hội chủ nghĩa, tiểu thuyết quyền mưu này thành văn hóa đam mỹ kén người xem luôn rồi.
Thẩm Mộc Ngư “ưm” một tiếng: “Nhưng thời đại này đâu thịnh hành nam phong, nguyên thân theo đuổi nam hoa khôi còn chẳng ai hiểu lầm cậu thích nam nhân, Thẩm phụ tự học suýt bị lão nam nhân da^ʍ ô mới nhạy cảm với chuyện này, phòng ngủ của chúng ta còn an ủi cho nhau, mở miệng gọi tướng công ơi, ngày nào cũng ôm ôm nói yêu yêu, kết quả ai nấy đều thẳng như sắt thép.”
Thời đại này rất nhiều người, thậm chí không biết nam nhân và nam nhân có thể bên nhau, không ý thức được điều này, huynh đệ tốt thậm chí còn có thể vượt qua thê tử, nếu không phải Tĩnh vương cong, thì rất khó bẻ cong.
Tĩnh vương trong nguyên tác lên ngôi Hoàng đế, phi tử trong hậu cung vô số, thậm chí lần lợi hại nhất còn có thể một đêm gọi mười nữ, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn y thẳng.
Thẩm Mộc Ngư không cảm thấy không biến chất gì hết.
Giống như đám nam hài trong phòng ngủ của bọn họ, mở miệng thân thiết gọi anh ơi, bạn gái thì tìm nhanh lắm.
“Cùng lắm Tĩnh vương hiểu lầm ta là nịnh hót, một lòng một dạ nịnh y thôi.”
Bạch xà: “…”
Bảo sao nó chỉ là hệ thống, mạch não của con người thật khó hiểu.
“Với lại…” Thẩm Mộc Ngư ngửa mặt nhìn trời cảm thán, nghiêm túc giơ năm ngón tay ra: “Tiểu Bạch à, chúng ta bị nhốt năm lần rồi! Đủ năm lần! Y thật sự còn khó gặp hơn nghệ sĩ lưu lượng nữa, không cố ý thu hút sự chú ý của y, ta rất khó thoát khỏi đám xu nịnh.”
Bạch xà: “…?” Nói vậy cũng có lý.
Bạch xà vội vung đuôi rắn, vẫn cảm thấy hơi không đúng lắm.
Nhưng nó chỉ là hệ thống vừa ra lò, thậm chí chưa nhận được nhiệm vụ, chỉ có thể ẩn mình theo ký chủ, nó động não cũng không nghĩ ra được chỗ sai sai này đến từ đâu.
“Nhưng vừa gặp mặt đã tấn công rồi có phải hơi không hàm súc không?” Bạch xà dựng thẳng cái đầu tròn của mình lên, miễn cưỡng công nhận cách khác người của ký chủ nhà mình.
Thẩm Mộc Ngư: “Ta muốn hiệu quả này, ta dám đảm bảo bây giờ y đang nghĩ đến ta.”
–
Lên xe ngựa, Tĩnh vương hắt xì một cái thật mạnh.
Nam nhân dựa vào đệm mềm, đỡ trán xoa thái dương hôm nay cứ giật liên hồi, trước mắt hiện ra thiếu niên ngây thơ ngốc nghếch, ngón tay thon dài đặt trên chân khẽ gõ gõ hai cái.
Đợi về đến Tĩnh vương phủ, Lăng Nghiên Hành dừng lại ở cửa lớn, dặn quản gia: “Vị Thẩm gia kia có đến nữa thì không cần chặn.”
Trong lòng quản gia thấy lạ, trên mặt vẫn chẳng mảy may đổi sắc: “Vâng, Vương gia.”
—
“Nghị tử! Đúng là nghịch tử!”
Thẩm Dương Dũ tỉnh lại thì bắt đầu mắng, mắng đến khi mặt trời lặn vẫn chưa ngừng.
Lần đầu Thẩm phu nhân thấy lão gia tức giận như vậy, lo lắng nói: “Mộc Ngư đã nói với ta rồi, lão gia, có phải ông hiểu lầm rồi không, Mộc Ngư không thích nam nhân.”
Thẩm Dương Dũ tức tối vô cùng: “Không thích nam nhân? Chỉ lừa được nàng thôi! Nó nói Tĩnh vương là tất cả của nó, suýt nữa nắm tay Tĩnh vương hôn rồi, tình cảm ta và nàng đều thành người ngoài rồi phu nhân!”
Thẩm phu nhân nghe vậy, ánh mắt ôn hòa cũng thu lại.
Thẩm Dương Dũ nhớ lại Tĩnh vương sa sầm mặt sải bước đi, không nhịn được tê dại, tức giận nói: “Đồ khốn này còn nuôi rắn trong phủ! Để rắn đi tấn công Tĩnh vương! Phu nhân à, lần này chúng ta phải mạnh tay, nếu không sớm muộn gì Thẩm gia chúng ta cũng bị đồ khốn này hại chết!”