Chương 10

Ngược sáng, thiếu niên đứng với vẻ cẩn trọng, vì nam nhân cao lớn không thể không ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ xinh đẹp.

Ánh tà dương vừa khéo chiếu lên đôi tai dần ửng đỏ, ngón chân trong giày cũng xoắn lại vì xấu hổ.

Người phát minh ra lời yêu thương chơi chữ quê mùa này quả là thiên tài!

Khóe miệng Lăng Nghiên Hành giật giật: “Y thuật tốt vậy, chi bằng bổn vương chiêu cáo thiên hạ giúp ngươi.”

Thẩm Mộc Ngư khiêm tốn cúi đầu, phất tay: “Đâu có đâu có.”

Thế mà dám nhận thật.

Nhận thức của Tĩnh vương về Thẩm tiểu công tử này lại nhiều hơn một chút… mặt dày.

Lăng Nghiên Hành hừ một tiếng, nhìn Thẩm Mộc Ngư với hàm ý sâu xa, sải bước đi.

“Hả?”

Đã nói rồi mà, sao y lại chạy?

Thẩm Mộc Ngư vội vàng xách vạt áo đuổi theo, nhưng lại bị hai nam nhân mặc y phục thị vệ cổng lớn Tĩnh vương phủ không biết chui ra từ đâu giữ cánh tay lại.

Thẩm Mộc Ngư mờ mịt vùng vẫy tại chỗ hai cái, giống như cá bị đè lên thớt mặt người ta xẻ thịt, nhìn nam nhân vóc người cao lớn mặc mãng bào màu tím.

Thị vệ Tĩnh vương phủ cao lớn, Thẩm Mộc Ngư chỉ nhón chân mới có thể miễn cưỡng chạm đất, để giải phóng cánh tay bị giữ đau, cậu lén duỗi thẳng ngón chân, cố gắng giữ đế giày.

Dường như Lăng Nghiên Hành phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, ánh mắt nhìn lên đôi giày lưu vân có điểm xuyết bảo thạch và ngọc trai của thiếu niên.

“Huynh đi đâu vậy?” Thẩm Mộc Ngư người như tên, vùng vẫy không được thì thôi, tầm mắt lại dán chặt lên người Tĩnh vương, sợ y chạy.

Giọng thiếu niên vẫn có vẻ non nớt trong trẻo, lúc nói khẽ giọng mềm mại, âm tiết của từ cuối cùng dần cao lên giống như đang làm nũng.

Sắc mặt Lăng Nghiên Hành không rõ cảm xúc, kiêu ngạo hếch cằm, thị vệ giữ Thẩm Mộc Ngư bèn tàn nhẫn quay người, buông thõng cậu xuống.

Không thấy “đối tượng công lược” của mình đâu, bây giờ Thẩm Mộc Ngư mới sốt ruột, hai chân đạp đạp, cơ thể nhỏ nhắn được nuông chiều thành thói há có thể là đối thủ của thị vệ được đào tạo ra từ quân doanh, không thể tin được quay đầu tìm kiếm Tĩnh vương, giơ tay Nhĩ Khang: “Vương gia, sao huynh có thể kéo quần lên là trở mặt chứ!”

Rõ ràng giây trước bọn họ vẫn nói chuyện vui vẻ trong hoa viên.

Được rồi, chỉ mình cậu tỏ ý tốt thôi…

Nhưng y đâu có từ chối đâu đúng không? Còn có thể trào phúng mình mấy câu, tuy ngày càng xa người bạn thân thiết trong kế hoạch ban đầu nhưng cũng có thể làm bạn tốt cũng không tồi.

Tay giữ Thẩm Mộc Ngư của thị vệ chợt run lên.

Vương gia cởϊ qυầи rồi?

Đây là điều thị vệ có thể nghe sao?

Lăng Nghiên Hành nhướng mày, sắc mặt lạnh nhạt cấm dục sa sầm, lại có thêm một nhận thức về đứa con được cưng chiều mà lớn của Trung thư lệnh này… Khoa trương phù phiếm.

Hơi thở Lăng Nghiên Hành lạnh lùng, đôi mắt đen dường như muốn ăn thịt người, cười lạnh lùng: “Bổn vương còn có thể bỏ bát mắng nương.”

Thị vệ nghe ra được giọng điệu tức giận của Vương gia nhà mình, thầm bước nhanh hơn, kéo tiểu thiếu gia không biết trời cao đất dày này đi.

Hỏi nô tài Thẩm phủ mới biết tiểu thiếu gia này vẫn đang bị cấm túc, là tự lén chạy ra, bọn họ bèn hỏi vị trí cụ thể của từ đường, đóng gói ném Thẩm Mộc Ngư vào trong.

Thẩm Mộc Ngư điềm tĩnh: “Quen rồi quen rồi.”

Cậu lăn một vòng mới bò dậy, phủi bụi trên người.

Bạch xà bò lên người cậu, chóp đuôi chọt vào cổ rắn đau vì bị Tĩnh vương bóp, lòng vẫn còn khϊếp sợ, không thể tin được: “Ký chủ, đừng nói với ta là cách cậu kết bạn nhanh chóng là nói lời yêu thương với Nhϊếp chính vương đấy nhé?”

Nó vừa nghĩ đến Thẩm Mộc Ngư nói thẳng rằng Tĩnh vương là cả thế giới của cậu, chỉ cần là huynh thì gì cũng thuận đường, không nhịn được vẩy rắn đều xù ngược.

Quả nhiên nó không thể trông mong gì với sinh viên đại học ngu ngốc chỉ biết makka pakka diễn hôm nay muốn kết hôn trong ký túc xá cả!