- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Báo
- Chương 48: Thẳng thắn
Bất Báo
Chương 48: Thẳng thắn
Mãi tới khi vui vẻ ăn xong bữa cơm trưa Thiệu Trạch mới nhận ra một vấn đề, y không khỏi chớp mắt mấy cái, nhìn qua Cảnh Hạo, mặt đầy trong sáng và vô tội “Không phải buổi sáng anh bảo trưa tôi tới tìm anh à? Sao lại về?”
Cảnh Hạo bình tĩnh liếc nhìn y “Tôi đợi tới mười hai giờ mười lăm phút vẫn không thấy em tới liền biết em lười đi rồi.”
“Tại sao?” Thiệu Trạch tò mò. Kiều Tịch ngồi trên chiếc sofa đối diện hai người, nghe vậy anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn qua, chắc cũng cảm thấy có chút hứng thú.
“Hồi trước khoảng mười hai giờ em đều tới chỗ tôi, dù hiện tại em không cần diễn kịch nữa nhưng tôi biết đó là vấn đề thói quen, thời gian sẽ không chênh lệch quá nhiều.” Đương nhiên là có một điểm Cảnh Hạo chưa nói, đó chính là hắn rất khó chịu khi Lý Cố ở trong này dây dưa với vợ hắn, cho nên không đợi được bao lâu liền về nhà, nhưng Thiệu Trạch nói Lý Cố đi lâu rồi, bởi vậy hắn đoán là tên khốn này không muốn đi.
Khoan đã, cái này có phải có nghĩa là… hắn còn không quan trọng bằng mười triệu không?
Ông chủ Cảnh bỗng nhiên nhận ra một sự thật tàn khốc, hắn nhất thời trầm mặc, tiếp theo từ từ nhìn qua Thiệu Trạch, dịu dàng sờ đầu y. Giỏi lắm, tôi sẽ cộng thêm vào món nợ trước kia, sau này chúng ta cùng tính một lượt.
Ánh mắt của Kiều Tịch đảo qua giữa hai người rồi cúi đầu uống trà.
Thiệu Trạch và ông chủ Cảnh nhìn nhau, y thành khẩn nói “Tôi ngủ quên mất, nếu anh gọi điện tôi sẽ tới tìm anh. Thật đó.”
Cảnh Hạo mặc kệ y, thản nhiên ừ một tiếng, cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, tùy ý trò chuyện mấy câu với y, hắn hỏi “Em giải thích thế nào với Lý Cố?”
Thiệu Trạch lặng im hai giây “Tôi nói mình có ba mẹ và người thân, không thể nào là Lý Thiếu Chu được.”
Kiều Tịch dừng một chút, lại nhìn họ, không đợi Cảnh Hạo mở miệng anh liền lạnh lùng hỏi “Nghe A Trạch nói trước đây anh cũng thích cái tên Lý Thiếu Chu kia, còn thích rất nhiều năm nữa?”
Sâu trong lòng Cảnh Hạo cảm thấy nhất định phải tìm thời gian nói chuyện với Thiệu Trạch để giải quyết vấn đề Thiếu Chu triệt để, nếu không ngày qua ngày thật khó khăn. Hắn vừa kéo tên khốn nào đó vào lòng xoa mạnh vừa gật đầu với Kiều Tịch, hào phóng thừa nhận “Đúng vậy.”
Thiệu Trạch cũng nhìn Kiều Tịch, không biết anh muốn làm gì.
Kiều Tịch đẩy mắt kính, lạnh tanh hỏi “Vậy nếu cậu ta không chết mà còn phát tình trước mặt anh, anh sẽ làm sao?”
Thiệu Trạch “…”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, im lặng nhìn Cảnh Hạo.
Cảnh Hạo hơi giật mình, thật ra hắn vẫn chưa hiểu tình cảm mình dành cho Thiếu Chu là gì, cũng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, đó là hiện tại hắn thích Thiệu Trạch, mỗi một động tác của tên khốn này đều khiến hắn mê muội, khiến hắn muốn ôm mạnh vào lòng, thậm chí đôi khi khiến hắn sinh ra một loại xúc động muốn nhốt y lại không cho bất cứ ai nhìn thấy, vậy nên dù hắn thật sự sẽ bị chất dẫn dụ của Lý Thiếu Chu ảnh hưởng thì hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với Thiệu Trạch.
Hắn nghiêm túc nói “Không thể nào, người tôi thích là A Trạch.”
Trì độn… Kiều Tịch ừ một tiếng, tiếp tục uống trà.
Ông chủ Cảnh nhìn về phía Thiệu Trạch, sờ đầu y, thuận tiện âm thầm quan sát xem tên khốn kia có cảm động không. Lúc này quả thật Thiệu Trạch rất hài lòng, bởi vì điều này có nghĩa là hiện tại Cảnh Hạo thích chính là y chứ không phải lớp ngụy trang hồi đó, song có một chuyện thật lâu trước kia y muốn biết rõ ràng. Cảnh Hạo thấy y nhìn mình, không khỏi hỏi “Sao thế?”
Thiệu Trạch nghĩ một lát “Tôi rất hiếu kỳ, lúc ấy anh từng tiếp xúc với Lý Thiếu Chu mấy lần? Tiến triển tới mức độ nào?”
Cảnh Hạo nhất thời do dự, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên trước đây, sau này hắn còn từng tiếp xúc gần gũi với Thiếu Chu một lần. Lúc ấy Thiếu Chu uống say, không biết trời trăng gì hết, hắn đưa cậu tới khách sạn, song đối mặt với một người hắn luôn nghĩ về lâu như vậy sao hắn có thể không làm gì cho được. Thế nhưng nếu nói thật, sau này tên khốn kia sẽ càng lấy chuyện của Thiếu Chu ra chèn ép hắn, dù sao việc này chỉ có mình hắn biết, chi bằng cứ gạt y đi.
Ông chủ Cảnh sung sướиɠ quyết định xong, đang định mở miệng thì thấy Thiệu Trạch nheo mắt lại “Im lặng hai giây, thời gian quá dài chứng minh trong đó nhất định có vấn đề.”
Cảnh Hạo “…”
“Nếu thật sự muốn ở bên tôi thì phải thẳng thắn với tôi.” Thiệu Trạch nâng cằm “Nói đi.”
Cảnh Hạo đấu tranh một lát “… Tôi từng hôn cậu ấy.”
Thiệu Trạch sững sờ vài giây, tuy nói hiện nay hai người đang quen nhau, nhưng khi biết mình bị hắn hôn vào lúc không biết gì hết, biểu tình của y vẫn không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.
“Tôi nói xong rồi, ngược lại em cũng phải thẳng thắn với tôi.” Cảnh Hạo mau chóng dời sức chú ý “Sao em phải năm lần bảy lượt dây dưa với Lý Cố, mà không phải giải quyết hắn một lần duy nhất?”
“… Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh từng nói không xác định tình cảm đối với Lý Thiếu Chu, kết quả vẫn là hôn cậu ta.” Thiệu Trạch im lặng đứng dậy “Tôi thựa sự chịu đủ Alpha các anh rồi, đều là một đám động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, tôi đau lòng quá.”
Y tránh Cảnh Hạo đang muốn kéo tay y ra, nhanh chóng lên lầu, giữa đường tình cờ đυ.ng phải con chó trắng, thấy nó vẫy đuôi với mình, y phá lệ không tỏ ra ghét bỏ nó mà nói một tiếng ngoan, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Kiều Tịch nhịn không được nhìn y, nghĩ rằng thân phận của em sớm muộn gì cũng bại lộ, hiện tại rõ là đang tìm chỗ chết.
Trán Cảnh Hạo nảy mạnh, trầm mặc một giây, bất đắc dĩ đuổi theo, dỗ dành thật lâu cuối cùng cũng được đền bù theo mong muốn là ôm vợ ngủ trưa, sau đó tới công ty, chiều tối quay lại ăn cơm cùng vợ, rồi nắm tay nhau về nhà.
Theo hai năm qua phát triển, hắn làm ăn ở khu mười ngày càng nhiều, trọng tâm công việc cũng dần đổi chỗ, bình thường thời gian này hắn đã qua bên kia từ lâu, nhưng hiện nay Thiệu Trạch ở Nhất Duyên, hắn liền đá Đường Nhất Ninh tạm thời qua đó thay hắn quản lý, vậy nên bây giờ tòa nhà rất yên tĩnh.
Trước tiên Cảnh Hạo vào phòng làm việc xử lý một vài văn bản, sao đó xem đồng hồ rồi đứng dậy về phòng ngủ. Thiệu Trạch đang dựa vào đầu giường đọc sách, sắc đèn ấm áp chiếu vào người y trông có vẻ điềm đạm nho nhã. Cảnh Hạo nhìn, thong thả tiến tới, cúi người hôn lên trán y, sau đó đi vào tắm táp, ngồi bên cạnh y nói chuyện phiếm, hắn nói là sắp tới khả năng hắn phải tới khu mười một chuyến.
Thiệu Trạch biết rõ ở đó nhất định hắn có rất nhiều mối làm ăn, hơn nữa Bạch Triệt cũng muốn qua đó khai thác thị trường, nên sớm muộn gì cũng phải đi qua, y liền khẽ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi “Có phải Lâu Huy cũng ở đó không?”
Cảnh Hạo gật đầu, hiện nay từ khu mười tới khu mười hai xảy ra chiến tranh liên miên, không thể thiếu lính đánh thuê gia nhập được, đương nhiên Lâu Huy sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.
“Chuyện của Kiều Tịch anh nói cho anh ta chưa?”
“Nói rồi, tôi bảo là có thể Kiều Tịch sẽ tới Nhất Duyên.”
Hai năm qua, quan hệ của hắn và Lâu Huy tốt hơn trước kia nhiều, cộng thêm hắn từng đồng ý với Lâu Huy lúc tìm Thiệu Trạch sẽ hỏi thăm cả tung tích của mỹ nhân kia. Nay có tin tức của Kiều Tịch nên hắn liền nhắc nhở Lâu Huy mấy câu.
Thiệu Trạch nhướn mày “Anh ta phản ứng thế nào?”
“Chỉ cười nói là biết rồi.”
“Không theo đuổi sao?”
Cảnh Hạo xoa đầu y “Ừ, tôi cũng không biết cậu ta có đuổi theo qua đây không, cậu ta từng nói cậu ta khá tin vào duyên số.”
Thiệu Trạch hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cười, y chỉ cảm thấy duyên phận là một thứ thật kì diệu, y và Cảnh Hạo có thể nói là rất có duyên. Cảnh Hạo nhìn y vài lần, không khỏi nâng cằm y lên, lại gần hôn y, đầu tiên là dịu dàng triền miên một lát, tiếp đó gia tăng từng chút một. Thiệu Trạch đã quen với hành động thân mật này từ lâu, y mơ hồ ưm một tiếng, hơi ngửa đầu, chậm rãi đáp lại.
Cảnh Hạo ôm eo y đặt cơ thể y nằm xuống, thuận tiện cởi bỏ áo ngủ, chầm chậm vuốt ve cơ thể y. Động tác này cũng không thô lỗ, cảm giác ma sát mang theo chút nhiệt độ rất là thoải mái, Thiệu Trạch thở hổn hển một hơi, dần dần trở nên ý loạn tình mê, mãi tới khi qυầи ɭóŧ bị kéo xuống thần trí của y mới trở về, vội vàng bắt lấy tay hắn “Cảnh Hạo…”
Hô hấp của Cảnh Hạo trở nên nặng nề, hôn lên khóe miệng y, giọng khàn khàn dỗ dành “Tôi không làm đến cuối cùng, hửm?”
Thiệu Trạch nhìn hắn trong khoảng cách gần, có chút chần chừ, chớp mắt mấy cái cẩn thận hỏi “… Thật không?”
Cảnh Hạo hận không thể ăn tươi nuốt sống y, hắn kiên nhẫn gật đầu, lại hôn y, quấn chặt lấy lưỡi của y đồng thời dịu dàng và kiên quyết cởϊ qυầи lót của y ra, xoa lấy bộ phận đã lên tinh thần của y. Thiệu Trạch lập tức rêи ɾỉ thành tiếng, theo bản năng quặp ngón chân lại, cảm nhận nhiệt độ không ngừng dâng lên, lực tay của y cũng dần giảm đi, hiển nhiên đã thỏa hiệp.
Tiếng thở dốc nho nhỏ cùng tiếng hít thở nặng nề dần vang lên, bộ đồ ngủ trên người Cảnh Hạo không biết từ lúc nào đã được cởi sạch, diện tích da thịt lớn dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể cùng lên cao, hắn nhịn không được cầm tay của Thiệu Trạch đặt lên môi hôn xuống, sau đó dẫn dắt y đặt lên du͙© vọиɠ trướng to của mình. Thiệu Trạch hơi rụt tay lại, mở mắt nhìn qua, Cảnh Hạo đè y xuống không cho cử động, hôn lên đôi môi ướŧ áŧ của y “Ngoan nào. Tôi yêu em.”
Ngoại hình của hắn vốn đẹp trai, nên chăm chú nhìn như vậy trông có vẻ vô cùng gợi cảm, Thiệu Trạch thở dốc nhìn hắn, ừm một tiếng, tay bắt đầu chậm rãi hoạt động.
Kɧoáı ©ảʍ này khó có thể tưởng tượng, hô hấp của Cảnh Hạo nặng nề, lập tức hôn mạnh qua. Hết thảy còn lại đều như nước chảy thành sông, Thiệu Trạch chỉ cảm thấy cơ thể mình nhũn ra từng đợt, giữa tiếng rêи ɾỉ nhanh chóng ở trong lòng hắn tiết ra. Cảnh Hạo chịu đựng du͙© vọиɠ dâng lên, lấy khăn giấy lau qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mồ hôi của y, thấy mặt mày y dãn ra, giống như con mèo biếng nhác, trong đáy mắt hắn liền mang theo chút ý cười “Thoải mái không?”
Thiệu Trạch chầm chậm thở ra mấy hơi thở, cọ vào cổ hắn “Ừm.”
Cổ họng của Cảnh Hạo thắt chặt lại, đè tay y để y tiếp tục. Thiệu Trạch không cự tuyệt, nghe lời gật đầu. Hơi thở của Cảnh Hạo ồ ồ, ôm chặt lấy y. Trong không khí chất dẫn dụ Alpha dần trở nên nồng đậm, nhanh chóng lên tới đỉnh, Thiệu Trạch bị kí©h thí©ɧ tới có chút choáng váng, chờ sau khi Cảnh Hạo phóng tinh y vẫn nằm yên trong lòng hắn. Cảnh Hạo ôm y hôn lên, chỉ cảm thấy thật thỏa mãn “Có đi tắm không?”
“… Có.” Thiệu Trạch nhổm người dậy, bắt đầu tìm qυầи ɭóŧ của mình, tiếp đó y phát hiện nó bị Cảnh Hạo ném xuống, nhất thời y liền trầm mặc.
Cảnh Hạo nhìn theo hướng của y, hắn cười bước xuống giường, lấy ra một cái qυầи ɭóŧ từ trong tủ quần áo đưa cho y “Mới mua đó, đã giặt rồi.”
“… Còn cái khác không?”
“Không, nếu em không muốn mặc thì cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng được.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Thiệu Trạch cầm cái qυầи ɭóŧ có hình con vịt vàng im lặng vào phòng tắm.
Cảnh Hạo nghe bên trong dần truyền tới tiếng nước, hắn liền mặc đồ ngủ vào, cầm mấy cục giấy đã dùng kia đi ra ngoài, khẽ mở cửa ra, làm một động tác ra hiệu với bác sĩ gia đình đang đứng chờ ở ngoài, ý bảo anh ta đừng lên tiếng, tiếp theo đưa đồ cho anh ta.
Bác sĩ gia đình kia đương nhiên không dám hỏi đây là cái gì, bỏ giấy vào trong túi nilon liền nhanh chóng rời đi.
Cảnh Hạo đóng cửa về phòng, vì phòng ngừa Thiệu Trạch nghi ngờ, hắn liền rút mấy tờ giấy khác vo tròn lại ném xuống đất, lẳng lặng tựa vào đầu giường chờ y, tiếp đó thấy y đi ra hắn liền vọt vào phòng tắm, rồi quay lại leo lên giường.
Đồ ngủ của Thiệu Trạch cũng bị Cảnh Hạo ném đi, trên người y chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ buồn cười, đáng thương rúc vào trong chăn nhìn hắn. Từ lâu trước kia đối với việc hai người nằm ngủ mà phải cách nhau bộ đồ ngủ Cảnh Hạo đã không vui mấy rồi, lúc này cuối cùng hắn đã vừa lòng, lại gần ôm y vào trong l*иg ngực, hôn y “Chúc ngủ ngon, bảo bối.”
Một đêm không có gì. Ngày hôm sau Cảnh Hạo tranh thủ liên lạc với thầy thuốc riêng của gia đình, nói đối phương mau đem kết quả cho hắn, tiếp đó như bình thường trải qua một buổi sáng.
Hôm nay Thiệu Trạch không có tiếp tục thoái thác nữa, ngoan ngoãn đi làm với Bạch Triệt, buổi trưa thì rời khỏi chỗ Bạch Triệt đi tìm Cảnh Hạo ăn cơm, còn chưa đợi hai người ăn xong đã có chuyện xảy ra. Hai người nhanh chóng chạy về nhà, Cảnh Hạo nhìn chiếc xe lăn rỗng tuếch, mày nhíu lại “Sao lại thế này? Bạch Triệt bị bắt đi à?”
Trợ lý của Bạch Triệt đứng ở phòng khách, sắc mặt nghiêm túc gật đầu “Chắc là người của Huyết Sát, tốc độ của đối phương quá nhanh, cậu Bạch chỉ kịp nói một câu liền bị khiêng lên xe.”
Cảnh Hạo lập tức hỏi “Nói cái gì?”
Trợ lý của Bạch Triệt trầm mặc một chút, thành thật đáp “Cậu ấy bảo chúng tôi đừng quên cho chó của cậu ấy ăn.”
Cảnh Hạo “…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Báo
- Chương 48: Thẳng thắn