Chương 2: “Người đẹp, cô là ai vậy?”

Vợ chồng nhà người ta không phải như vậy, cô thì giống như giúp việc mà anh ta thuê, anh ta yêu cầu cô nghỉ việc ở nhà nấu cơm giặt giũ cho anh ta, mỗi tháng nhận hai ngàn tệ của anh ta để mua sắm nhu yếu phẩm nấu cơm dọn nhà.

Tủi thân, Tô Nhu từng nghĩ đến việc ly hôn, nhưng người nhà chồng đối xử với cô rất tốt, ba mẹ cô cũng thích anh ta, rất nhiều mong đợi đè nặng trên người cô, cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Tô Nhu dọn dẹp bàn ăn xong bèn ra ngoài.

Tốt nghiệp cấp ba đã gần mười năm, trước giờ cô chưa từng tham gia họp lớp, lần này là vì tình cờ gặp lại bạn học cấp ba, sau khi đối phương nhận ra cô đã trao đổi wechat, đồng thời mãnh liệt yêu cầu cô tham gia.

Ra ngoài đến tiệm làm tóc, nghĩ đến những bộ đồ đã mặc mấy năm trong tủ áo, Tô Nhu lại đến trung tâm thương mại mua mấy bộ rồi mới về nhà.

Bảy giờ tối, Tô Nhu trang điểm nhạt, mặc đầm trắng đơn giản thoải mái đi đến trước cửa nhà hàng, bước vào phòng bao được đặt sẵn.

Đẩy cửa trông thấy người trong phòng, khoảng gần hai mươi người, đang ngồi trò chuyện, cô vừa xuất hiện, tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, trong mắt đàn ông lóe lên vẻ kinh ngạc trước vẻ xinh đẹp, phụ nữ đánh giá cô hơi lộ vẻ ghen tỵ.

Tô Nhu rất đẹp, không phải vẻ đẹp nổi bật khiến người ta lóa mắt, mà là nét xinh xắn dịu dàng năm tháng yên ổn, không có bất kỳ tính công kích nào, nhẹ nhàng, nhìn qua rất thoải mái.

Lúc Tô Nhu lên cấp ba vì cận thị mà đeo mắt kính gọng đen, chắn hết một nửa gương mặt, cho nên thoạt nhìn không hút mắt, sở dĩ người bạn tình cờ gặp trên đường có thể nhận ra cô là do hai người là bạn cùng bạn năm cấp ba, coi như quen thuộc với cô.

“Người đẹp, cô là ai vậy?”

Người đàn ông ngồi gần cửa mặc đồ tây, hơi điển trai, nhưng đôi mắt háo sắc, nhìn qua tổng thể có hơi dầu mỡ.

Tô Nhu mím môi mất tự nhiên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, còn chưa lên tiếng, người bàn cùng bàn cấp ba của cô Tống Chi Tuấn đã đứng dậy cười nói: “Trần Dũng, không nhận ra rồi phải không, đây là Tô Nhu lớp chúng ta, bạn cùng bàn của tôi!”

Nhất thời mọi người không nhớ ra cô là ai, dù sao trước đây Tô Nhu cũng là người tàng hình, thành tích luôn quanh quẩn ở hàng giữa, không có bạn bè gì, quả thật không có điểm nào đáng để mọi người ghi nhớ.

Thấy cô đứng trước cửa ngại ngùng, Tống Chi Tuấn vội vàng gọi cô qua.

Tô Nhu nhìn một lượt, không có vị trí phù hợp, bèn ngồi cạnh anh ta, nhỏ giọng nói cám ơn.