- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 6
Bất Ái Kỷ
Chương 6
(Quá khứ)
Ôm túi sách và áo len ướt đẫm, tôi đứng trú dưới mái hiên trên đường phố.
Nhưng cơn mưa vẫn không ngớt, vẫn lạnh cóng rơi trên người tôi. Mưa bay một đời một kiếp cũng không chịu ngừng.
Mà ngày mai, với tôi, còn cách rất xa.
Nhớ lại nửa miếng bánh ngọt còn cất trong túi từ tối qua, lấy ra thì đã sớm bể vụn, theo gió và nước mưa rơi xuống cống bên lề đường.
Hai ánh đèn xuyên thấu cơn mưa dày đặc, chiếu lên tôi. Bánh xe chạy ngang bắn một đợt nước lên người.
Cửa xe mở, Mạnh Đình lộ đầu ra gọi tôi.
“Mau lên, Nhân Nhân.”
Cả người tôi ướt đẫm đứng dưới ánh đèn sáng chói, lắc đầu.
Hắn liền đạp qua vũng nước, hung hăng đánh tôi một bạt tai. Sau đó kéo tôi lên xe ngồi.
Mạnh Đình lại chở tôi về ngôi biệt thự kia.
Tôi yên lặng theo hắn xuống xe, trên gương mặt vẫn còn dấu tay hắn, nhưng tôi không có chỗ nào để đi.
Mạnh Đình giữ vai tôi, kiểm tra người tôi một lần, ngón tay hơi dùng lực ấn vào nơi bị thương.
“Nhân Nhân lạnh như băng rồi.”
Hắn đẩy tôi vào phòng tắm, hai tay kẹp chặt eo, cúi đầu hôn lên mũi tôi một cái. “Nhân Nhân dầm mưa ẩm ướt thật là đáng yêu.” Xoay người tôi lại, đặt tôi trên bồn rửa tay cẩm thạch.
Tôi mệt mỏi lại đói, không khỏi nắm chặt vai áo mình “Không muốn, Mạnh Đình.”
“Không muốn cái gì?” Mạnh Đình nhếch miệng khẽ cười. “Tôi chỉ là giúp cậu cởϊ áσ quần ướt ra thôi mà.”
Tôi đẩy tay Mạnh Đình ra, hắn mỉm cười, vỗ vào tay tôi, để lại dấu tay. Tôi rút tay lại, không dám làm gì. Tôi nghe tiếng mình cầu khẩn, giọng thấp đến không thể thấp hơn nữa: “Tôi… tôi tự cởi.” Nút áo đồng phục đã bị hắn cởi ra được một nửa rồi.
“Mạnh… Mạnh Đình?” Tôi sợ hãi nhìn hắn.
Mạnh Đình dừng tay, bước lùi hai bước, hết sức tự đắc thưởng thức sự quẫn bách của tôi. “Thật xinh đẹp, Nhân Nhân, đặt tay ra sau lưng đi.”
Áo đồng phục ướt đẫm, vạt áo mở ra, để lộ bờ vai. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, tôi xấu hổ đỏ mặt. Tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, đôi tay do dự, đưa về phía sau lưng.
“Nhân Nhân thật ngoan.” Mạnh Đình múc một ca nước từ trong bồn tắm, hất vào người tôi.
Nước nhỏ giọt từ người tôi, lại bị lạnh nên tôi kinh hãi ngẩng đầu, lại thấy nụ cười của hắn, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn. “Dù sao thì, nếu ướt một chút nữa, sẽ đẹp hơn.”
Lúc này mới hiểu ý đồ của hắn. Cảm giác bị hạ nhục khiến tôi chợt run lên. Hai tay ôm lấy gương mặt ướt đẫm của mình.
Mạnh Đình lại cởϊ qυầи tôi khi tôi đang thút thít. “Nè, Nhân Nhân cứng rắn nào.”
Hắn ôm tôi bỏ vào bồn tắm, kéo tay tôi xuống. “Nhân Nhân cuộn tròn lại rất đáng yếu, thật là muốn ôm hoài trong tay.” Hắn hôn hôn đôi mắt đang khóc của tôi.
Thân thể lạnh cóng ngâm vào trong nước ấm, tôi vẫn còn run rẩy, nhưng cái lạnh của đêm tựa hồ đang từ từ tan dần đi. Giọng nói Mạnh Đình vang lên bên tai, tôi mù mờ nhìn gương mặt hắn, hắn thế nhưng lại không trêu đùa tôi như bình thường.
Hắn nói, hắn muốn tôi ôm hoài trong tay.
Hắn đứng cạnh bồn tắm, kéo tôi lại gần, vòng cánh tay qua.
Nếu hắn chịu ôm tôi, cho dù chỉ là trò đùa…
Nhưng tôi nghe thấy một thanh âm vang lên sau đó.
Hắn lại trói tay tôi.
Thật sự rất muốn khóc trong vòng tay đó, khóc lớn một lần.
Tôi cho là tôi cũng không phải đứa nhỏ thích khóc. Bây giờ mới phát giác, thì ra không rơi nước mắt, là bởi vì không tìm được người có thể lau nước mắt cho mình.
Con người tàn nhẫn trước mắt này, mặc dù bả vai rộng lớn, nhưng làm sao có thể…
Hắn đứng lên như thể không có chuyện gì xảy ra, cầm khăn tắm lau tay, sau đó mở cửa.
“Mạnh Đình,” tôi không thể không hoảng loạn. “Anh… anh muốn bỏ tôi ở đây?”
Hắn hờ hững nhìn tôi một cái, vẫn không dừng bước. Cánh cửa đóng lại phía sau, khoá chặt đến tuyệt vọng.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt, như thể một khắc sau sẽ chìm vào bóng tối. Hai tay tôi bị trói, ở trong nước, cũng không còn cảm giác ấm áp.
Ngoài cửa sổ khẽ vang lên tiếng mưa, thanh âm mưa sa, đáng sợ đến mức tim tôi thắt chặt. Tôi cố hết sức đứng lên từ trong nước, rời khỏi bồn tắm, dùng tay bị khoá sau lưng cố gắng mở cửa. Cuối cùng tôi đành tuyệt vọng ngồi bên cửa khóc thút thít, đầu gối chạm vào cánh cửa. “Đừng… Mạnh Đình…Mạnh Đình…”
Mạnh Đình mở cửa, lần nữa xuất hiện bên trong. “Sao vậy, Nhân Nhân?”
“Sao mặt nhợt nhạt như vậy, mau trở về bồn tắm đi.” Áo quần Mạnh Đình đã đổi thành áo choàng tắm, thả rượu trong tay xuống, cởϊ áσ choàng, ôm tôi cùng ngồi vào bồn tắm.
“Đến đây.” Mạnh Đình giữ vai tôi, ấn chén rượu bên môi tôi. “Uống một chút, cũng sẽ không lạnh nữa. Nhân Nhân hình như rất sợ ở lại phòng tắm một mình.”
Tôi uống một hớp, bị rượu cay làm ho ra nước mắt.
Mạnh Đình lấy tay lau nước bên mi tôi. “Vì sao lại sợ, tôi chỉ đi lấy rượu mà thôi.”
Tôi lắc đầu.
Lúc tôi năm tuổi, mẹ nuôi mang anh trai em gái ra ngoài chơi. Vốn dĩ buổi tối có thể về, cho nên đã khoá tôi ở trong phòng tắm. Ai biết được đột nhiên có bão. Là cơn bão lớn như vậy, họ được đưa đến nơi trú ẩn tạm thời trong hai ngày hai đêm.
Ở lại trong nhà cũ, trên lầu, ngâm trong nước, tôi ngồi trong bồn tắm bằng nhựa. Mất điện, thật là đáng sợ.
Nhưng điều này, cần gì phải giải thích với người kia.
Mạnh Đình vừa dùng miếng bọt biển lau người tôi, vừa hôn tôi. Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi trên người, tôi mệt mỏi lại buồn ngủ, nhất thời quên cả hoảng hốt cảnh giác.
Nửa đêm tỉnh lại, mưa đã ngừng. Phát hiện mình ngủ bên cạnh Mạnh Đình, cánh tay hắn vẫn ôm tôi chặt chẽ.
Mà tay của tôi, vẫn bị hắn trói sau lưng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 6