- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 32
Bất Ái Kỷ
Chương 32
(Hiện tại)
Trước cửa quán ăn, Mạnh Đình mở cửa xe cho tôi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu tôi, để tránh tôi đυ.ng vào, dây an toàn cũng giúp tôi cài lại.
Lại xoay người mở cửa cho Thư Dương.
Thư Dương yên lặng thuận theo sự an bài Mạnh Đình mà ngồi ở ghế trước.
Xe đi nửa đường, Thư Dương bỗng nói với lái xe. “Dừng xe.” Thanh âm thản nhiên.
Lái xe chần chờ dừng xe ở bên đường.
“Nơi này không có taxi, em xuống xe thì đi đâu?” Mạnh Đình dùng ngữ khí hỗn loạn trách cứ.
“Phía trước có tàu điện ngầm, tôi đi tàu điện ngầm về.” Như là không có việc gì cáo biệt, Thư Dương nhẹ nhàng đẩy cánh cửa xe.
“Thư…” Mạnh Đình trầm lặng một chút, vẫn là xuống xe đuổi theo.
Cửa xe cũng không đóng, bỗng nhiên tiếng bước chân quay lại, lúc sau ống tay áo tôi có người nắm.
Thực nhanh được người ôm đi.
Lòng nhè nhẹ liên miên đau, không biết là vì tôi, vì Mạnh Đình, hay là vì Thư Dương. Tựa hồ đêm nay dài như vậy, thời gian đã ngưng lại, còn tôi chưa bao giờ có thể thoát ra.
Một lúc sau, tay mới được thả ra.
Thanh âm Thư, ảm đạm mà bình tĩnh. “Ngủ ngon, Mạnh Đình.”
Tôi cùng Mạnh Đình trở lại ngôi nhà kia, giày mỏng bước trên sỏi vụn, xúc cảm mãnh liệt như thế, hơi hơi đau đớn.
Bỗng nhiên giọt mưa tí tách rơi xuống.
“Mạnh Đình, trời mưa… Biệt thự nhỏ kia cách xa ga tàu điện ngầm, Thư…”
Mạnh Đình cởϊ áσ khoác lên cho tôi, cánh tay vòng trên đỉnh đầu, kéo áo lên như làm ô che.
Mưa nặng hạt rơi trên áo, tí tách, càng lúc càng nặng hạt, tôi bỗng nhiên cảm thấy được sự yên lặng. Mưa rơi, hay tuyết rơi cũng không sợ hãi. Bóng tối cũng không sợ hãi.
Nếu luôn luôn ở bên cạnh hắn.
Hắn ngắt lời tôi, bỗng nhiên nói. “Nhân Nhân, ngôi nhà này, tên là Nhân Viên.”
Sàn phòng khách cũng trải thảm, quẹo trái, sáu bước, là sô pha.
Sàn những nơi khác, cũng phủ thảm mềm mại, cho dù té ngã cũng sẽ không bị thương.
Bên tay trái cửa lớn là vách tường, trên tường có tay vịn, bao vải nhung *** tế, mùa đông cũng không đóng băng. Dọc theo tường liền có thể đi đến hành lang các phòng.
Tay vịn đầu tiên là dấu hiệu phòng bếp kiêm phòng ăn.
Thứ hai là thư phòng, thứ ba là phòng ngủ… Cuối cùng là nhà vệ sinh cùng phòng tắm.
Phòng tắm bên tay trái, ba bước là bồn rửa tay, bốn bước là bồn cầu, bên phải đó là phòng tắm đứng.
Không có bồn tắm lớn, bởi vì bồn tắm lớn dễ dàng ngã.
Mạnh Đình cởi cúc áo tôi, tay hắn bị mưa làm ướt nhẹp, rất lạnh.
“Tôi tự mình làm…” Xoay người đưa lưng về phía hắn, bỗng nhiên cảm thấy co rúm lại.
Không biết chính mình đã biến thành bộ dạng gì nữa.
Mạnh Đình thích làn da nhẵn nhụi của tôi, bây giờ đã không còn, hắn thích *** tế thanh mảnh, tôi cũng đã rất gầy, hắn thích tôi mềm mại như thiếu niên, mà tôi đã không còn là thiếu niên.
Hắn tìm tôi về, ôm tôi, có lẽ chỉ vì báo đáp.
Vòi hoa sen phun nước ấm áp, rửa sạch cơ thể đầy vết thương của tôi.
Mạnh Đình lại ở phía sau ôm lấy người tôi toàn bọt xà phòng. “Thật nhớ hương vị Nhân Nhân.”
Hắn chà lưng tôi, đem tôi kéo lại gần, chà sát từng bộ phận trên thân thể, có điểm ngây ngốc, nhưng rất nhẹ nhàng, dường như tôi là tác phẩm nghệ thuật của hắn.
“Nhân Nhân, cậu không phải sợ bóng đêm sao? Không phải cậu sợ bóng tối trong phòng tắm sao? Lâu như vậy làm thế nào để trải qua?”
Hắn dùng khăn tắm bao lấy tôi, nhất định ôm tôi và khăn tắm vào lòng. “Tôi mỗi lần tắm rửa đều nghĩ đến, bộ dáng Nhân Nhân sợ hãi… lui vào trong góc, gầy teo cuộn thành một đoàn… tôi mỗi đêm đều không ngủ được, chờ hừng đông có thể đi tìm cậu.”
“Cảm ơn cậu, Nhân Nhân, cũng thực xin lỗi, Nhân Nhân.”
Hắn một lần lại một lần hôn mặt tôi, hôn tóc tôi.
Tôi chần chờ lại mê man, nhưng chậm rãi vươn tay ôm lại hắn.
Đây là ***g ngực của hắn, hô hấp của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, hắn hôn môi, hắn thì thầm.
Mạnh Đình.
Cảm giác bị vuốt ve xa lạ, thân thể phản ứng cứng ngắc mà chậm chạp. Nhưng mà tay Mạnh Đình, ở trong khăn bông mềm mại chậm rãi dao động.
Hắn bỗng nhiên cúi người, đem môi dán trên lưng tôi, một tấc một tấc hôn xuống dưới, dọc theo lưng, nhẹ nhàng hôn xuống.
“Nhân Nhân mệt không? Cho tôi được không?”
Mặc hắn đem gối bông đặt dưới thân tôi, dịch bôi trơn hơi hơi lạnh, làm tôi không khỏi co người. Đã lâu lắm, lâu lắm không bị chạm qua, đầu ngón tay hắn tiến vào, chậm rãi xâm nhập, xúc cảm này, xa lạ lại sợ hãi.
“Đau không?” Hắn hỏi.
Thời khắc hắn tiến vào, tôi cơ hồ không khống chế được rêи ɾỉ.
Đau như vậy, thì ra đau như vậy. Động tác dù rất nhỏ của hắn đều làm tôi muốn rơi lệ.
Nhưng tôi đem mặt chôn vào gối, hơi hơi lắc đầu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 32