- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 30
Bất Ái Kỷ
Chương 30
(Hiện tại)
“Tôi không bao giờ… để cậu đi nữa, Nhân Nhân.”
Hắn ôm tôi, cũng quỳ xuống, dùng sức ôm tôi vào lòng, dán bên tai tôi, trầm thấp thì thầm.
Có nhiệt độ của chất lỏng rơi xuống tai tôi.
Tôi ngẩng đầu, không nhìn thấy hắn, lấy tay lại chạm được một giọt nước mắt.
Vì sao lại khóc, Mạnh Đình.
Tôi cũng đã không khóc, nhiều năm như vậy, đã rơi rất nhiều nước mắt, không oán không hi vọng xa vời, chỉ mong sẽ lại không bật khóc. Từ trước đến nay hắn luôn cười nhạo tôi giống nữ sinh hay khóc, hiện tại tôi đã quên đi thế nào là rơi nước mắt.
Tôi đã không còn nước mắt cho cậu.
Gương mặt ẩm ướt đặt trên trán tôi, nước mắt của hắn nhiễm ướt hốc mắt khô cạn của tôi, hơi hơi mang độ ấm, cả người lại như băng.
Nhẹ nhàng đẩy hắn ra. “… Tôi mặc quần áo.”
Ở trên giường sờ soạng thay quần áo, dựa vào mác áo quần mà xác định mặt trước hay sau, không biết là màu gì, bao lấy thân thể gầy gò của tôi. Đã gầy như vậy, chắc là thật sự rất khó coi.
Chính là cảm thấy không có lời nào để nói, tôi mặc quần áo xong yên lặng ngồi trên giường.
Hắn theo lại gần, có lẽ là ngồi xổm bên giường, vuốt ve tay của tôi, chậm rãi di di lên vỗ về đôi mắt tôi.
“Vì sao lại ngốc như vậy, Nhân Nhân?”
“… Không,…” Nhẹ nhàng tránh hắn. “… là tôi rất cần số tiền đó.”
Hắn lại im lặng, tuy rằng nhìn không thấy, tôi biết ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, chẳng biết tại sao tôi không còn giống như trước, lại khiến hắn nhìn chăm chú.
Bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng mặt của tôi, hắn đứng lên, dựa vào ánh trăng rơi qua khe hở từ trên xuống dưới nhìn tôi chăm chú. Cái nhìn chăm chú của hắn như nước biển vậy, đem tôi bao phủ, bỗng nhiên làm tôi quên đi ưu thương.
Bỗng nhiên làm tôi quên mất trong mộng hay ngoài mộng. Tôi như lúc mơ ngẩng mặt, chờ đợi nụ hôn của hắn.
Môi hắn khô ráo, mềm mại, hôn mặt, hôn mắt của tôi. Tôi như mất đi tri giác, mặc hắn hôn thật sâu.
“Là cậu sao… Mạnh Đình?” Ở trong lòng hắn lén lút hỏi.
“Tôi tìm cậu lâu như vậy, Nhân Nhân, cũng sắp tuyệt vọng rồi, Nhân Nhân.”
Hắn lại ôm tôi trong lòng một lần nữa.
Tôi chính mình trầm mê như ảo giác. Ngực hắn ấm áp như vậy, bỗng nhiên sợ hãi tất cả chỉ là ảo giác.
“… Mạnh Đình, đau quá…”
“Làm sao đau?”
Tôi rốt cục không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng, đẩy hắn ra, không ngờ lại nôn ra một ngụm máu.
Mạnh Đình mở ngón tay nắm chặt của tôi.
“Nhân Nhân đừng sợ, tôi đưa cậu đi.” Hắn dùng khăn tay lau máu trong tay tôi, cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người tôi.
Hắn đem tay của tôi đặt trong lòng bàn tay hắn.
Cánh cửa phòng nhỏ cũng không đóng lại. Mạnh Đình cứ như vậy đem tôi đi.
Ở ghế ngồi phía sau xe yên lặng gối lên đùi Mạnh Đình, xe xóc nảy làm dạ dày một trận đau một trận hoãn, tôi cũng thanh tỉnh một trận hôn mê một trận. Dọc theo đường đi Mạnh Đình gắt gao nắm tay tôi, không nói gì.
Tất cả giống như một giấc mộng.
Cũng đã phân biệt không rõ, đây là mộng bắt đầu, hay là mộng kết thúc.
“Tuy rằng tình huống xuất huyết không nghiêm trọng, nhưng dạ dày bị loét nghiêm trọng. Bất quá thân thể bệnh nhân quá mức suy yếu, còn bị thiếu dinh dưỡng, cho nên, tạm thời không thể giải phẫu.”
Cho dù ở phòng khám, Mạnh Đình vẫn nắm tay của tôi… Đúng hơn là nắm chặt cổ tay tôi, lúc bác sĩ chẩn đoán bệnh, ngón cái hắn nhẹ nhàng di động qua lại, vỗ về cổ tay cùng nơi mạch đập, giống như đang an ủi.
“Xin lỗi, vị tiên sinh này… là gì của bệnh nhân?” Bác sĩ đột nhiên hỏi.
“Hả? … Tôi là anh trai của cậu ấy.” Vẫn giống với câu trả lời trước đây.
“Xem ra em trai của anh cần được chăm sóc cho tốt.” Bác sĩ tựa hồ đối với câu trả lời của hắn không vừa lòng, chần chờ một chút, sau đó nói. “Không được tuỳ ý dùng thuốc giảm đau, hơn nữa, tâm trạng hậm hực cũng khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.”
Em trai cậu ánh mắt không tốt, cho nên làm anh cần phải quan tâm cậu ấy. Buổi tối lạnh như vậy, phải giúp cậu ấy mặc thêm quần áo. Tận tình bảo trì tâm trạng vui vẻ sảng khoái, nếu không bệnh tình càng lúc càng nặng thêm, cũng chỉ còn cách phẫu thuật cắt bỏ.”
Đối với ngữ khí trách móc của bác sĩ, tôi sợ Mạnh Đình lại buồn bực.
Trở lại trong xe, Mạnh Đình không nói một lời, liền cởϊ áσ khoác lông của mình, bọc lấy người tôi.
“Tôi không lạnh… Mạnh Đình, anh không cần tức giận…” Tôi hơi sợ hãi đẩy ra.
Hắn vẫn cố chấp mặc áo cho tôi, sau đó đem tôi đang kích động mờ mịt ôm vào trong ngực.
“Tôi tại sao lại phải tức giận?”
“Mạnh Đình…”
“Hả?”
“… Cám ơn anh đưa tôi đi gặp bác sĩ, còn có… thuốc…”
“Ừ.”
“Đêm khuya trường đua ngựa có xe buýt đến, cũng không nên nhưng mà… phiền anh đưa tôi đến bến xe, trễ như thế… không thể quấy rầy anh nữa… Chỉ là, tôi không biết tự đi như thế nào…”
Mạnh Đình thật lâu sau không nói gì, chỉ là gắt gao ôm lấy thân thể gầy gò của tôi.
“Nhân Nhân, tôi biết cậu hận tôi.”
“Nhưng tôi sẽ không để cho cậu rời đi một lần nữa.”
“Bác sĩ lúc trước đã nói cho tôi hết thảy… Tôi đi tìm người bạn của cậu, tôi tìm cậu xung quanh, tôi giúp hắn mua khách sạn về, hi vọng cậu có thể sẽ trở lại nơi đó… Tôi đã chán ghét mỗi ngày giống nhau đi tìm cậu xung quanh đến phát điên.”
“Nhân Nhân, đừng tuỳ hứng như vậy nữa.”
“Ngoan ngoãn, để tôi yêu thương cậu.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 30